Nhìn thấy Tân Trạm, Hạ Viết Khanh lập tức chị vào Tấn Trạm kêu to: “Ông nội, chính là anh ta! Cháu muốn phế anh ta!!
Sắc mặt Hạ Tam Thanh vô cùng khó coi, ông ta kéo cánh tay Hạ Viết Khanh, nói: “Cháu nội ngoan, chúng ta nên nhanh đi thôi.”
“Không được!” Vẻ mặt Hạ Viết Khanh cổ chấp nói: “Là tên này đả thương cháu, cháu nhất định phải phế anh ta!!
Tấn Trạm cười mia nói: “Ông giáo dục cháu nội ông như thế à?!
Hạ Tam Thanh nghiến răng, ông ta giơ tay tát vào mặt Hạ Viết Khanh, tức giận mắng: “Đừng náo loạn, nhanh theo ông trở về!” Hạ Viết Khanh bị tát lập tức ngây ngẩn cả người.
Bỗng nhiên anh ta đặt mông ngã xuống đất, gào khóc: “Vậy mà ông đánh cháu! Ông chưa bao giờ đánh cháu cà, cháu không muốn sống nữa!”Tấn Trạm nhíu mày, anh bước một bước, lạnh giọng nói: “Vẫn nên để tôi giáo huấn anh ta thay ông di.”
Sắc mặt Hạ Tam Thanh thay đổi, ông ta vội vàng chắn trước người Hạ Viết Khanh, chắp tay nói: “Anh bạn này, mong cậu nương tay, tôi sẽ dẫn thắng bé rời đi, còn đảm bảo sẽ không trở lại quấy rầy hai vị.”
Sau khi nói xong những lời này, Hạ Tam Thanh thô bạo kéo Hạ Viết Khanh rời đi.
Trái lại Tần Trạm không ra tay ngăn cản, đợi bọn họ rời đi, Tần Trạm mới kéo cánh tay Phương Hiệu Điệp, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng phải trở về.”
Lúc này đôi mắt Phương Hiểu Điệp tòa sáng, vè mặt cô ta sùng bái nói: “Tần Trạm, anh thật đẹp trai! Cuối cùng bây giờ em cũng biết vì sao chị Tô Uyên thích anh rồi!!
Tần Trạm không quan tâm lắm, anh kéo Phương Hiểu Điệp đi ra khỏi KTV.
“Sau này đừng gặp bạn trên mạng linh tinh nữa, có nghe thấy không?” Trên đường trở về, Tần Trạm cau mày nói.
Phương Hiểu Điệp dùng lực gật đầu, nói: “Nhất định nhất định! Em đảm bảo đây là lần cuối cùng!!
Tấn Tram cứu Phương Hiểu Điệp vào lúc quan trọng nhiều lần, trong vô thức, Phương Hiểu Điệp đã này sinh ra cảm giác ỷ lại không thể nói nên lời đối với Tần Trạm.
Cũng chính vì cảm giác ỷ lại này, dẫn tới Phương Hiểu Điệp càng ngày càng không thể tách rời Tấn Tram.
Mới về đến nhà, con Hòa Hồ trong túi Tần Trạm đột nhiên phát ra tiếng gắm rú.
Tuy tiếng rồng này không to, nhưng vẫn vô cùng hung hãn.
Tần Trạm vội vàng lấy con Hòa Hổ từ trong túi áo ra, đặt nó trên lòng bàn tay.
“Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời tao nói, biết không?” Tấn Tram chọc đầu nó nói.
Con Hòa Hồ hung hãn, lúc này lại nhu thuận gật đầu, giống như nghe hiểu lời Tấn Trạm nói. “Xem ra ký khế ước có tác dụng. Tần Trạm nghĩ thẩm trong lòng.
“Oa! Thật đẹp!” Phương Hiểu Điệp nhìn thấy con Hỏa Hồ này, lập tức vui vẻ chay tới.
“Đừng chạm vào!” Phương Hiểu Điệp vừa mới vươn tay, Hỏa Hổ “vů” một tiếng vươn đầu, cần mạnh xuống.May mà Tán Trạm lanh tay lẹ mắt, giơ tay ngăn cần Phương Hieu Điệp, thay cô ta chịu bị cần.
Một chút máu tươi chày từ cố tay Tấn Trạm ra, miệng vết thương sâu tới mức gần như có thể thấy xương.
“Thật hung dữ!” Phưong Hiểu Điệp không khỏi sợ hãi lùi về sau hai bước.
Tấn Trạm cũng không nhịn được hít vào một hơi, nếu cần trùng Phương Hiểu Điệp, chi sợ ngay cả xương cốt của cô ta cũng bị cắn đứt rồi!
Răng vật nhỏ này đúng là đủ sắc bén!
“Sau này không được sự cho phép của anh, không được đụng vào nó, biết không?” Tấn Trạm dặn dò. Phương Hiểu Điệp phẫn nộ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm con Hòa Hồ kia.
Ban đêm cùng ngày, Tần Trạm đặt con Hỏa Hồ này ở một bên gối.
Con Hòa Hồ này nhu thuận hiểu chuyện, ghé vào một bên Tấn Trạm, lẳng lặng ngủ say.
Cứ an ổn qua một đêm như thế, ngày hôm sau, Tấn Trạm bị con Hỏa Hồ này đánh thức rồi.
Nó túm lấy cánh tay Tần Trạm, trong đôi mắt tràn ngập linh tính là khát cầu.Tần Trạm dụi