Phương Hiểu Điệp đi vào phòng bệnh, vội vàng chay tới bên canh Than Tram.
“Anh không sao chứ?” Phương Hiểu Điệp vây quanh Tần Trạm dao một vòng.
Tần Trạm cười nói: “Anh có thể có chuyện gì, em xem mắt em kìa, đã sưng như thế rồi, thực xấu.”
“Anh còn nói em! Anh xem mặt anh đã sưng thành đầu heo rồi!” Phưong Hiểu Điệp thở hổn hển nói.
Ngu Như Mỹ đi tới, cô ta cười nói: “Hiểu Điệp, cô giúp chúng tôi đi mua bữa sáng được không?” Phương Hiểu Điệp không ngốc, biết hai người có lời muốn nói, liền đáp: “Được, lát nữa em sẽ trở về.”
Sau khi Phương Hiểu Điệp ra khỏi cửa, Tần Trạm trắm giọng nói: “Tô Uyên cũng rơi vào tay bọn họ rối.”
“Bình thường thôi” Ngu Như Mỹ gật đầu nói: “Nhà họ Tô muốn tìm một người, cũng không khó, bọn họ có camera cà nước.”
Tần Trạm nghiến răng nói: “Đổ đê tiện Tiêu Dĩnh Thiến này, không biết sẽ đối xử với Tô Uyên thế nào.”Ngu Như Mỹ an ùi: “Anh đừng nghĩ nhiều, Tô Uyên hiện giờ, it nhất không nguy hiểm tới tính mạng.”
“Đúng vậy.” Tần Trạm thờ pháo một hơi, đây cũng là điểm anh ưu sáu nhất.
“Tần Trạm, tôi không thể không nhắc nhở anh.” Ngu Như Mỹ cau mày nói: “Tô Uyên an toàn, không có nghĩa là anh cũng an toàn.”
“Có ý gì?” Tần Trạm hòi.
Ngu Như Mỹ nói: “Sở di anh có thể sống tới ngày nay, là vì anh có lá bùa hộ mệnh ước chiến với Tô Vũ. Nhưng sau khi lá bùa này biến mất thì sao? Nhà họ Tô sẽ trở mắt nhìn anh lớn dần sao?!
Tần Trạm cười nói: “Vấn để này tôi đã sớm nghĩ tới rồi.”
“Có đối sách gì?” Ngu Như Mỹ hòi.
Tần Trạm lắc đầu: “Không có, đi một bước nhìn một bước.”
Bây giờ ngay cả có thể thắng Tô Vũ hay không đều là vấn đề, không cần thận sẽ bị Tô Vũ giết chết trên đài.
Cho nên nghĩ những chuyện này có ý nghĩa gì.
“Đúng rồi, lịch luyện do hiệp hội võ đạo thủ đô tổ chức, cô nhận được lời mời chưa?” Tần Tram hỏi.Ngu Như Mỹ mim cười nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy được một tư cách.”
“Um.” Tần Trạm gật đầu: “Còn mấy ngày nữa?”
“Hai ngày.” Ngu Như Mỹ nói: “Có lẽ hai ngày này mặt của anh sẽ không tiêu sưng, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị cười nhạo rối.” Tần Trạm hừ nhẹ nói: “Đây là âm mưu của Tiêu Dĩnh Thiên, đúng là ngây thơ. Bà ta xem trọng mặt mũi, nhưng ở trong mắt tôi nó không đáng một đồng.”
“Anh thân là dược sư, không có biện pháp giảm sưng sao?” Ngu Như Mỹ hỏi.
“Có biện pháp, nhưng không cần thiết.” Tần Trạm lắc đầu.
Người ở tầng khác nhau, lời nói cũng khác biệt.
Sinh ra trong đám mây, sao có thể hiểu được cuộc sống của người trong bùn đất.
“Hai ngày này nghỉ ngơi đi.” Ngu Như Mỹ nói. Tần Trạm ừ một tiếng, không nói gì nữa, Một lát sau, bỗng nhiên Ngu Như Mỹ nói: “Tôi muốn nhắc nhờ anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tần Trạm nghi ngỏ nói.
“Chủ ý Phương Hiểu Điệp.” Ngu Như Mỹ nói: “Cókhả năng cô bé kia thích anh rói.”
Nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa là Tần Tram hoc máu. Anh thở ở nói: “Nhỏ như vậy biết gì là thích, chỉ là sùng bái mà thôi.”
“Đúng vậy.” Ngu Như Mỹ cười nói: “Nhưng thích ở độ tuổi này, cũng hoàn toàn là trí mạng nhất!
Đang nói, Phương Hiểu Điệp đi từ ngoài cửa mang theo bữa sáng về.
“Này, nhanh ăn đi.” Phương Hiểu Điệp đặt bánh bao và cháo lên bàn, sau đó cô ta cẩm cải thia, đi tới trước mặt Tần Trạm.
“Làm gì thế?” Tần Trạm nói.
“Em đút cho anh.” Phương Hiểu Điệp nói nhỏ. Tần Trạm vội vàng xua tay: “Tay chân anh đủ cả, không cần em đút.”
“Xi, em chưa từng đút người khác ăn cơm đâu, đừng từ chối nữa!” Phương Hiểu Điệp hừ lạnh nói.
Cùng ngày, Tần Trạm xuất viện, quay về nhà.
Mà hai ngày sau, Tần Trạm cửa lớn không ra, cửa sau không gần.
Lúc cách lịch luyện còn một ngày, trên diễn đànvõ đạo xuất hiện danh sách tham gia