“Hừm?!
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía người thanh niên kia.
Thanh niên ôm một thanh trường kiếm trong ngực, gương mặt lạnh lùng như dao, đôi mắt của anh ta phát ra màu đỏ sậm nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa thần bí lại vừa quái dị.
“Tôi chỉ phụ trách dẫn đội.” Chu Định thản nhiên nói: “Những chuyện khác không liên quan gì tới tôi.”
“Nói cách khác, nếu có người chết cũng là đảng đời hả?” Thanh niên kia tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Định lạnh mặt nói.
Thanh niên nhe gật đầu, bào: “Vậy nếu Tô Vũ hoặc Hàn Cửu Thiên chết thì sao?!
Sắc mặt Chu Định hơi thay đổi, ông ta lạnh giọng nói: “Cậu nói nhàm quá.”
Nói đùa gì vậy, Chu Định không để ý tới an nguycủa người khác, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ con cháu của mấy đại thể gia này.
Tô Vũ ở một bên sắc mặt cũng lạnh xuống, anh ta nhìn người thanh niên kia, hỏi: “Anh tên gi?!
“Diệp Thành.” Thanh niên mặt không đổi sắc.
Tô Vũ lạnh giọng nói: “Diệp Thành? Được, tôi nhỏ rồi.”
Mọi người thấy thế cũng không nhịn được chế nhạo trong lòng.
Diệp Thành gi? Thủ đô làm gì có đại thế gia nào họ Diệp?
Ngoại trừ Diệp Thiên Vọng của ban an ninh ra, hình như không tìm được cao nhân nào họ Diệp nữa thì phài?
Nếu đã không có vốn liếng gì còn dám xen vào việc của người khác?
Tô Vũ không để ý tới Diệp Thành nữa mà là nhìn về phía Ngu Như Mỹ.
Gương mặt của Ngu Như Mỹ lập tức thay đổi, trái tim bắt đầu đập thình thịch. Ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Vũ vươn tay túm tóc Ngu Như Mỹ.
Chi thấy Tô Vũ chợt dùng sức, Ngu Như Mỹ lậptức bị đau đến cơ thể mềm nhũn.
“Đổ để tiện.” Tô Vũ lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi.”
Sắc mặt Ngu Như Mỹ lập tức biến đối, trong mắt cô ta tràn ngập sợ hãi.
Mà Tô Vũ nằm tóc Ngu Như Mỹ, muốn làm gì không cần nói cũng biết.
Tô Tế Hài có sở thích này, Tô Vũ thân là con ông ta cũng vậy.
Tân Trạm lạnh giọng quát lớn: “Tô Vũ, anh có phài đàn ông không vậy, cả một cô gái mà anh cũng bắt nat?!
Tô Vũ cười nhạo nói: “Trong mắt tôi không có phân chia nam nữ. Huống chi các người chỉ là dân đen, tôi không cần quan tâm tới suy nghĩ của các người.”
Nói xong, Tô Vũ điều động nội kình, ép Ngu Như Mỹ há miệng ra. “Trước mắt bao người, cậu Tôi làm vậy có vẻ không ổn lắm.”
Đúng vào lúc này, Chúc Diêu của nhà họ Chúc bỗng nhiên mở miệng nói.
Cho dù mặt của cô ta đã bị mạng che che khuất nhưng vẫn có thể cảm giác được phong thái tuyệt thếcủa cô ta.
Tổ Vũ nhiu mày, quay người nói: “Nếu cô Chúc không muốn nhìn thấy thì có thể quay đầu đi.”
Chúc Diệu lạnh giọng nói: “Cậu thân là con cháu nhà họ Tô, sao có thể làm ra chuyện thô lỗ như vậy trước mặt mọi người? Chẳng lẽ không sợ bị người khác chế cười ư?!
“Cô Chúc nói đúng lắm.” Đằng Ngạo tán thành gật dầu cười nói.
Đằng Ngạo này đã yêu thẩm Chúc Diều rất nhiều năm rồi, tự nhiên tán thành vô điều kiện những gì Chúc Diêu nói. Tô Vũ nhíu mày, hai con cháu thế gia ngang hàng mờ miệng, cho dù là Tô Vũ cũng phải bận tâm mặt mũi.
“Được.” Lúc này Tô Vũ mới buông Ngu Như Mỹ ra, anh ta cười lạnh nói: “Không vội, dù sao còn nhiều cơ hội.”
Ngu Như Mỹ ngồi bệt dưới đất, sợ tới mức mặt mày biến sắc, thở hổn hển.
Ngay sau đó, cô ta vội vàng đứng dậy, chắp tay nói với Chúc Diệu: “Cảm ơn cô Chúc.”
Nhưng Chúc Diêu lại không để ý tới cô ta.”Cũng gần đến giờ rối, có thể tiến vào.” Lúc này Chu Định mở miêng nói.
Vì vậy mọi người cùng nhau đi về phía nơi rèn luyện.
Ngu Như Mỹ chật vật đi tới chỗ Tần Trạm, đứng ở cửa ra vào, Ngu Như Mỹ ảm đạm không thôi.
“Nếu không hay là chúng ta bỏ đi.” Ngu Như Mỹ thấp giọng nói: “Cho dù tiến vào, chúng ta cũng không chiếm được lợi lộc gì, ngược lại còn bị làm nhục vô ich.”
Tần Trạm cười khổ nói: “Thật xin lỗi, tôi