Trong lòng Thương Trụ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
“Trưởng quan Diệp.” Lúc này, Tô Tề Hải đứng dậy.
Ông ta có chút không vui chỉ vào Tô Vũ, nói: “Anh xem, Tần Trạm đánh con của tôi thành như vậy, chuyện này dù sao cũng phải có một lời giải thích chứ?”
“Giải thích?” Diệp Thiên Vọng bật cười: “Tài nghệ không bằng người ta, còn đòi giải thích?”
Tô Tề Hải sững sờ, cả gương mặt lập tức đỏ lên.
“Quay lại cho tôi! Thứ mất mặt xấu hổ!” Ông cụ Tô giận dữ nói.
Sắc mặt Tô Tề Hải lúng túng tột cùng, đành phải lộ vẻ mặt tức giận trở về bên ông cụ Tô.
“Tôi nghe nói giữa các người còn có giao hẹn gì đó hả?” Diệp Thiên Vọng tiếp tục hỏi.
Sau đó, Diệp Thiên Vọng chỉ vào cụ Tô, nói: “Mau thả người đi.”
“Trưởng quan Diệp, chuyện này…” Tiêu Dĩnh Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng bị ông cụ Tô liếc một cái.
“Thả người.” Ông cụ Tô lạnh lùng nói.
Vì vậy, Tô Phát bị ném từ trên khán đài xuống.
Tần Trạm tiến lên một bước, vội vàng ôm lấy cụ Tô.
Lúc này cụ Tô mặt mày bị thương, trên gương mặt già nua là mỏi mệt không thể nói ra.
“Cụ Tô, thật xin lỗi.” Sao trong lòng Tần Trạm lại thoải mái cho được, Tô Uyên đã chết ngay trước mặt anh, chuyện này với Tần Trạm mà nói chẳng khác gì toàn bộ thế giới sụp đổ.
Cụ Tô xua tay, ông ấy chậm rãi nói: “Cháu đã làm rất tốt rồi, ông nghĩ Tô Uyên cũng sẽ không trách cháu.”
Tô Uyên cách đó không xa gắt gao nhìn cảnh này, nhiều lần muốn đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Ông lão thần bí đã nói với cô ấy, trong vòng ba năm không được bại lộ thân phận của mình.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
“Nhà họ Tô, hiệp hội võ đạo thủ đô, còn có Chu Định.” Một tay Tần Trạm đỡ cụ Tô, tay còn lại chỉ qua tất cả mọi người.
“Mối thù của chúng ta, đã kết chắc rồi.”
Đám người Chu Định không nói gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút lo lắng.
Thực lực mà Tần Trạm thể hiện ra hôm nay đã khiến bọn họ không thể nào xem thường được nữa.
Nếu để mặc cho anh phát triển, tương lai đích thị là một kẻ địch lớn.
Tuy rằng chỉ dựa vào vũ lực mà muốn nhổ một thế gia cực kỳ khó, nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối.
Nếu Tần Trạm trở thành Diệp Thiên Vọng tiếp theo, đến lúc đó, chỉ sợ nhà họ Tô một bước cũng khó đi.
“Chúng ta đi thôi.” Tần Trạm đỡ cụ Tô dậy, sau đó dùng một tay dịu dàng ôm lấy thi thể của Tô Uyên, sải bước ra khỏi nơi này.
Không giết được Tô Vũ và Chu Định, chuyện này với Tần Trạm mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng anh cũng không định bỏ qua như vậy. Chẳng mấy chốc, phủ chủ đã ra ngoài theo.
“Phủ chủ.” Tần Trạm khẽ khom người với phủ chủ.
Phủ chủ gật đầu, vốn muốn nói cho Tần Trạm Tô Uyên không chết, nhưng cuối cùng vẫn thôi, tất cả lời nói hóa thành ba chữ: “Nghĩ thoáng lên.”
Mọi chuyện phảng phất như số phận đã định trước, cuối cùng Tần Trạm cũng hiểu, tại sao dưới Cổ Thụ Tiên Thiên lại là một cảnh tượng máu me.
Có lẽ, tất cả đã bắt đầu từ nơi này.
Sau khi rời khỏi hiện trường, rất nhiều người đều vội vàng nhìn về phía Tần Trạm.
“Tần Trạm không chết! Nói vậy Tô Vũ thua rồi hả?”
“Vừa rồi Trưởng quan Diệp đã tiến vào, có phải ngừng chiến hay không?”
“Bất kể nói thế nào, ít nhất Tần Trạm không thua Tô Vũ! Nếu không anh ta đâu thể còn sống bước ra được!”
Phóng viên của diễn đàn võ đạo vội vàng chạy tới, bọn họ vây xung quanh Tần Trạm, ném ra vô số câu hỏi.
“Anh Tần, xin hỏi anh có thể kể cho chúng tôi biết sơ qua quá trình hay không?”
“Anh Tần, thoạt nhìn hình như anh bị thương rất nặng, xin hỏi anh có thể nói cho tôi biết kết quả không?”
Tần Trạm liếc qua mọi người, lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không muốn nhận phỏng vấn.”
Nhưng đám người này vẫn không từ bỏ ý định, vẫn bao vây Tần Trạm, chặn đường đi.
Trên người Tần Trạm chợt bộc phát ra một trận kim quang, đám đông lập tức bị đánh bay ra!
Thực lực võ tông thể hiện rõ, cứng rắn mở ra một con đường trong đám người!
Tần Trạm đỡ cụ Tô, biến mất trong biển người mênh mông.
Trong địa điểm.
Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn Tô Tề Hải.