Hai người ăn ý với nhau, dường như đã cùng đi đến một nhận thức chung. Ngày hôm sau, Tần Trạm đã chuẩn bị rời khỏi Trường Đô.
Tuy cụ Tô hy vọng sẽ đặt mục tiêu phát triển ở phía nam hơn, nhưng Tần Trạm vẫn muốn rút sạch toàn bộ những sắp xếp của nhà họ Tô ở phía bắc từng chút một.
Sau khi rời khỏi Trường Đô, anh trở về thủ đô trước, bởi vì Phương Hiểu Điệp còn đang đợi anh ở nhà trọ.
Thời điểm về đến thủ đô đã là đêm muộn.
Trong nháy mắt Tần Trạm xuống khỏi xe, anh đã cảm giác được mình đang bị người theo dõi.
Có một ánh mắt giống như rắn độc đang nhìn trộm anh trong bóng tối.
Nhưng anh không hề đánh rắn động cỏ. Bây giờ, chỉ cần đại võ tông không xuất hiện thì anh chẳng sợ bất cứ kẻ nào hết, gần như có thể nói là vô địch.
Tần Trạm bắt xe tới nhà trọ. Trong nhà trọ, Phương Hiểu Điệp đã đợi anh cả ngày lẫn đêm.
Cô ta đã gọi điện thoại cho anh mấy lần, nhưng điện thoại đều tắt máy. Phương Hiểu Điệp mất tin tức càng lúc càng hoang mang, luôn cảm thấy anh đã xảy ra chuyện gì đó.
“Kẽo kẹt.”
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô ta nhào lên người anh giống như một con chó nhỏ hưng phấn.
Phương Hiểu Điệp vội vàng nói: “Anh đã đi đâu vậy hả? Có biết em tưởng anh chết luôn rồi không? Sao lại không nhận điện thoại thế?”
Tần Trạm gỡ cô ta từ trên người mình xuống, anh không trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: “Khi nào thì khai giảng?”
Phương Hiểu Điệp sững sờ rồi đáp: “Vẫn còn nhiều ngày nữa cơ, sao vậy ạ?”
“Ừm, ngày mai anh sẽ đưa em đến trường làm thủ tục nhập học, sau này em trong trường luôn đi.” Tần Trạm nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
Nói xong, anh lập tức đi đến số pha ngồi xuống, Hỏa Hồ nhanh chóng nhảy lên lòng bàn tay anh.
“Tại sao em cứ cảm thấy anh kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?” Cô ta nhỏ giọng hỏi.
Tần Trạm vẫn không đáp lời như cũ, anh hơi khép mắt lại, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Nếu anh đã trở về rồi, vậy có phải anh đã thắng rồi không? Tô Vũ đã thua rồi sao?” Phương Hiểu Điệp đi về phía trước, hỏi một cách cẩn thận.
Anh nhìn thoáng qua cô ta, rồi gật đầu đáp: “Ừm.”
“Vậy chị Tô Uyên và ông Tô thì sao? Anh đã đưa bọn họ về rồi sao?” Cô ta vội vàng hỏi.
Nhắc đến Tô Uyên, trong lòng anh lại đau đớn.
“Tô Uyên, cô ấy..” Tần Trạm hé miệng, không biết nên mở miệng nói với cô ta như thế nào.
“Chị Tô Uyên làm sao? Anh nói đi!” Phương Hiểu Điệp có hơi sốt ruột hỏi. Đúng lúc này, có một bóng người vụt qua cửa.
Tần Trạm hơi nhíu mày, anh thả thần thức của mình ra, chẳng mấy chốc đã bắt được mấy bóng người ở gần nhà trọ này.
Một bóng người trong số đó ít nhất cũng phải có thực lực của võ tông lục phẩm, hai bóng người khác thì lại mới bước vào cảnh giới võ tông.
“Với loại cảnh giới này mà cũng dám tới tự tìm đường chết sao?” Tân Trạm chậm rãi đứng dậy, anh quay đầu nhìn về phía Phương Hiểu Điệp, nói: “Lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, em ngoan ngoãn trong phòng, đừng ra khỏi cửa.”
Anh bước ra khỏi phòng trọ ngay sau khi ném lại câu nói này.
Mấy bóng người đó vẫn không hề hiện thân như cũ, mà nấp trong bóng tối và nhìn chằm chằm vào anh.
Tần Trạm đi một mạch tới một chỗ không người rồi mới dừng bước chân.
“Nơi này không có ai hết, hãy xuất hiện đi.” Anh chậm rãi mở miệng nói.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
“Cậu phát hiện ra tôi sao?” Đối phương lạnh giọng hỏi.
Tần Trạm híp mắt lại, nhíu mày bảo: “Yến Võ? Anh tới đây làm gì?”
Không sai, người mai phục trong bóng tối chính là đại hộ pháp của nhà họ Tô, Yến Võ.
Lần trước gã có ý đồ giết chết Tần Trạm, chỉ đáng tiếc lại bị Yến Thiên ngăn lại.
Bây giờ Tân Trạm đã chiến thắng Tô Vũ, Yến Võ lại xuất hiện.
Lúc này, trên người gã tràn đầy sát khí, nhưng gã cũng không hề che giấu chút nào.
“Tô Tề Hải sai anh tới đây sao?” Tần Trạm lạnh lùng hỏi.
Yến Võ lạnh giọng đáp: “Tôi tự mình “Anh muốn giết tôi?”
Tần Trạm liếc tới, mắt nhìn gã. “Không sai.”
Gã gật đầu mà không hề do dự.
“Tôi không thể hiểu nổi.” Ánh mắt của Tần Trạm lạnh lẽo: “Anh đã