Cậu Vương ra sức lắc đầu, nói: “Tôi cũng có biết đâu, anh ta nói có người muốn giết tôi, tôi cho anh ta tiền anh ta cũng không chịu.”
Tần Trạm gật đầu, bảo: “Nhờ ba anh đi điều tra thử xem, mấy ngày này không có việc thì đừng ra ngoài.”
Cậu Vương gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Rất dễ nhận thấy, cảnh tượng đêm nay đã khiến anh ta sợ mất mật rồi.
Sau khi nhìn theo cậu Vương rời đi xong, Tần Trạm cũng trở về nhà trọ.
Lúc này, đã là hơn ba giờ sáng, trong nháy mắt Tần Trạm đẩy cửa vào, chỉ nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ.
“Hiểu Điệp, nửa đêm không ngủ, đứng nơi này làm gì, giả quỷ sao?” Tần Trạm sợ hết hồn, anh vỗ ngực mình, không ngừng trợn trắng mắt.
“Tân Trạm, hay là anh làm cái lồng giam cho anh ta đi? Em cứ sợ anh ta sẽ tỉnh lại.” Phương Hiểu Điệp có chút sợ hãi nói.
Tần Trạm nhìn thoáng qua cô ta, đáp: “Yên tâm đi, anh ta sẽ rời khỏi nhà trọ này nhanh thôi.”
Ngày hôm sau, sau khi anh thức dậy, lại đi tới phía dưới một tòa nhà tên là Tân Hải dựa theo địa chỉ trên tấm danh thiếp.
Bình thường Trần Sinh Hùng sẽ ở trong văn phòng tầng hai mươi bảy của tòa nhà Tân Hải này, hơn nữa ba trăm sáu mươi lắm ngày, ngày nào cũng như vậy.
Tòa nhà Tân Hải cũng không được tính là tòa nhà cao cấp gì ở thủ đô, vị trí cũng không nằm ở trung tâm, nhưng cho dù là vậy thì vẫn có rất nhiều người trong tòa nhà.
“Đang là thời gian đi làm nên cũng đông người thật đấy.” Bên cạnh có một cô gái than thở: “Thiệt tình, không thể cách xa tôi một chút được sao?”
“Eo, mấy tên đàn ông thối, chỉ muốn nhân cơ hội để sờ mó thôi.” Một cô gái khác trang điểm xinh đẹp hừ lạnh và bảo.
Tần Trạm hơi nhíu mày, ý trong lời nói của cô gái này hiển nhiên là đang nói mình rồi.
“Đi ra, đi ra, ra ngoài hết cho tôi!”
Ngay lúc này, có mấy vệ sĩ dáng người cao lớn đột nhiên đi tới trước cửa, gã chỉ vào những người thang máy rồi nói: “Ra hết cho tôi, đi lượt sau đi!”
Sau đó, chỉ nhìn thấy mấy tay vệ sĩ này đang bao quanh một cô gái đeo kính râm và bịt khẩu trang, cùng đi vào bên trong thang máy.
“Cảnh tượng rầm rộ như vậy đoán chừng là có lai lịch lớn lắm đây, bọn mình vẫn nên ra ngoài lẹ thôi.” Hai cô gái ở bên cạnh Tần Trạm than thở một câu, sau đó vội vàng đi theo dòng người ra khỏi thang máy.
Tần Trạm hơi khép mắt lại, vẫn không hề di chuyển.
“Kêu cậu ra ngoài cơ mà, tai cậu bị điếc sao?” Một vệ sĩ chỉ vào Tân Trạm, rồi chửi ầm lên.
Tần Trạm nhíu mày, hỏi: “Thang máy này là của nhà anh sao?”
“Hừ! Cô chủ của chúng tôi có thân phận gì, làm sao có thể ở chung với đám người các người được chứ?” Vệ sĩ đó nói một cách mất kiên nhẫn.
Tân Trạm đáp với vẻ mặt không hề dao động: “Ngại chen thì đi lượt sau đi, không được thì đi thang bộ.”
Sau khi vứt lời một câu này, Tân Trạm lại hơi nhắm mắt lại.
“Con mẹ nó mày muốn chết à!” Vệ sĩ đó duỗi tay ra tóm lấy áo anh.
Nhưng gã vừa mới đụng vào anh thì cơ thể đã bắn ngược ra ngoài, rồi rơi mạnh xuống bên ngoài thang máy, sống chết chưa rõ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Những người xung quanh đều sững sờ, hình như người trẻ tuổi đó còn chưa động đậy gì cả, mà người đàn ông vạm vỡ này đã trực tiếp bay ra ngoài rồi.
“Bỏ đi bỏ đi, chúng ta đi chuyến sau thôi.” Một vệ sĩ khác thấy tình thế không ổn, vội vàng khuyên nhủ: “Người này quá nguy hiểm, vẫn nên cách xa cậu ta một chút.”
Mấy vệ sĩ khác gật đầu, tất cả đều chui ra khỏi thang máy.
Trong thang máy rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình anh đứng bên trong.
“Còn những người khác có vào không đây?” Tần Trạm liếc mắt nhìn bọn họ.
Những người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, không một người nào dám bước chân vào trong thang máy.
Tần Trạm không nói gì thêm, anh ấn lên cửa thang máy, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã dừng tầng hai mươi bảy.
Vừa ra khỏi thang máy, đôi mày của anh đã hơi nhíu lại.
Anh cảm giác được một nguồn khí tức cực kỳ quái lạ trong tòa nhà này.
“Thầy phong thủy?”