Nghe được câu này, Chúc Diêu lại nhẹ giọng nỉ non. “Có lẽ đây chính là hình tượng mà anh ta muốn.”
“Cái gì?” Đẳng Ngạo cau mày hỏi. Chúc Diêu chỉ cười nói.
“Không có gì, đi thôi, chúng ta đi xem trước một chút.”
Lông mày của Đằng Ngạo nhíu chặt.
“Việc này có gì đáng xem đâu cơ chứ? Hay là để tôi dẫn cô đi dạo phố nhé, ở khu phía nam mới mở một trung tâm thương mại, nghe nói..”
Anh ta còn chưa có nói xong đã phát hiện Chúc Diêu chậm rãi rời đi.
Đằng Ngạo cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng đành phải đứng dậy, nhanh chân đuổi theo.
Kỳ Sơn, Tần Trạm đứng ở dưới chân núi, ánh mắt anh hơi nheo lại.
Giống như những gì Chúc Diêu đoán, cuồng vọng tự đại chính là hình tượng mà Tần Trạm muốn.
Chẳng những anh muốn chủ động khiêu khích bàn vương, anh còn muốn chủ động khiêu khích các tông môn và thế gia lớn trong thiên hạ.
Mà cuồng vọng chính là một tầng mưu kế bên ngoài.
“Rầm!” Đúng lúc này, thân hình bàn vương từ trên không trung đột nhiên đáp xuống, khiến cho mặt đất tạo thành một chiếc hố lớn.
Tần Trạm hơi mở mắt, anh nhìn về phía bàn vương, sau đó thản nhiên nói.
“Nếu như tôi không đoán sai, chắc hẳn nước bàn chính là một di tích của tông môn cổ? Phan quỷ, ông tốt số thật đó.”
Sắc mặt bàn vương thay đổi, vẻ mặt của ông ta lạnh lẽo nói.
“Cậu có ý gì?”
Tần Trạm cười khẩy.
“Chỉ có di tích của tông môn cổ mới lưu lại linh khí, Phan quỷ, ông nói xem có đúng không?”
“Cậu thế mà còn biết đến linh khí?” Ánh mắt bàn vương hơi nheo lại.
“Rốt cuộc trên người cậu ẩn giấu bí mật gì?”
“Lời này nên để tôi hỏi ông mới đúng.” Tần Trạm lạnh lẽo nói.
“Một di tích có thể bồi dưỡng trăm vạn người, rốt cuộc ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ đến mức nào?”
Bàn vương cười lạnh.
“Xem ra cậu đã điều tra rất nhiều về tôi nhỉ?”
“Không cần điều tra.” Tần Trạm lắc đầu.
“Vào giây phút mà ông xuất hiện, tôi đã nhìn thấu ông rồi, hay là như thế này nhé, tôi cho ông một sự lựa chọn, ông chắp tay dâng nước Bàn cho tôi, tôi tha cho ông một mạng.”
“Cậu chán sống hả?” Bàn vương nghe được câu này, ông ta nhất thời nổi giận tím người, trong nháy mắt, khí thế trên người ông ta bạo phát ra.
Trong nháy mắt, cây cối xung quanh bị bật hết cả gốc, những tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Trong nháy mắt, thực lực của võ tông đỉnh phong bạo phát ra ngoài, khác biệt với võ tông thông thường chính là, khí tức của ông ta càng thêm thuần khiết hơn, có lực uy hiếp và áp bách lớn hơn.
Khí thế như hổ như rồng, nhưng Tần Trạm vẫn rất ung dung.
Anh khoanh hai tay trước ngực, cười nhạo.
“Tôi còn sợ ông sẽ đồng ý đấy.”
Vừa dứt lời, chân phải của Tần Trạm khẽ động, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên người của anh bộc phát ra.
Hai luồng khí tức va chạm vào nhau, đều là linh lực, cả hai nhất thời ngang tài ngang sức.
Khác với võ tông thông thường, linh lực trong người Tần Trạm vượt xa người thường, cho dù có là võ tông đỉnh phong cũng không theo kịp.
Đúng lúc này có hai chiếc xe ô tô gần như là đến cùng một lúc.
Từ trên xe có hai nhóm người đi xuống, phân biệt là Tô Tề Hải, Tiêu Dĩnh Thiến và đám người Chúc Diêu Đẳng Ngạo.
“Chú Tô.” Chúc Diêu đi đến, hơi cúi người chào hỏi.
Tô Tề Hải khẽ gật đầu, có chút khách khí nói.
“Sao mấy đứa cũng đến đây thế?”
Đằng Ngạo trả lời.
“Chú Tô, Chúc Diêu muốn tận mắt nhìn thấy Tần Trạm bị giết chết.”
Tô Tề Hải cười ha hả: “Chúc Diêu, chỉ sợ hôm nay cháu sẽ không nhìn thấy được cảnh này rồi, bàn vương đã nói, hôm nay ông ấy sẽ giữ lại một hơi tàn cho Tần Trạm, tự mình đưa Tân Trạm đến tay Tô Vũ.”
Đằng Ngạo cười, không nói gì, trong lòng lại khinh thường.
Loại hành vi này chẳng khác gì việc nhai cơm xong lại đưa đến bên miệng để bón, khác nhau chỗ quái nào chứ?
“Lực lượng võ đạo của nhà họ Tô thật đúng là yếu kém, may mắn hiện tại là thời điểm hòa bình.” Trong lòng Đẳng Ngạo nghĩ thầm.
Chúc Diêu đứng bên cạnh lại không nói gì, đôi mắt giống như thu thủy của cô ta mở to, vẫn luôn nhìn về phía Tần Trạm và bàn vương đang đứng cách đó không ха.
“Hai luồng khí tức này rất thuần khiết.” Chúc Diêu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nhưng hiển nhiên khí tức của Tần Trạm càng thêm mạnh hơn, tràn đầy sát khí.”
“Đúng thế.” Tô Tề Hải thân là võ tông lục phẩm, ông ta đương nhiên có thể nhìn ra.
“Khí tức của võ giả cùng với tính cách của người đó thường có liên quan với nhau.” Tô Tề Hải tiếp tục nói.
“Ví dụ như Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn, cho