Lời nói của thầy Chương khiến Tần Trạm hơi kinh ngạc. Linh dược, cái tên này không nên xuất hiện trong thế giới người thường mới đúng.
“Thầy Chương, ngài vô nghĩa với anh ta làm gì?” Sở Hinh Viên rất sốt ruột, thậm chí là tức giận khi thấy hai người nói chuyện.
Thầy Chương quay lại giải thích: “Cô Hinh Viên, tôi cảm thấy cô có thể tin tưởng người trẻ tuổi này.”
“Tin anh ta?” Sở Hinh Viên nhìn Tần Trạm: còn trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, không giống loại người có tài học.
“Thật không dám giấu cô, đúng như lời nói của người trẻ tuổi này, nếu trực tiếp nuốt cây thuốc này thì 80% sẽ vô ích, tôi chẳng chỉ bí quá hóa liều mà thôi.” Thầy Chương khẽ thở dài: “Chi bằng để người trẻ tuổi này thử một phen, có khi còn có ích hơn.”
Mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng ông nội đã rất nguy kịch, Sở Hinh Viên cũng không còn cách nào khác.
“Được, tôi tạm thời cho anh thử một lần, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu xảy ra ngoài ý muốn thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Sở Hinh Viên hừ lạnh.
Tần Trạm lắc ngón tay: “Muốn tôi giúp cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”
“Yên tâm, nếu có thể chữa khỏi ông nội, đương nhiên sẽ không thiếu lợi ích cho anh” Sở Hinh Viên không kiên nhẫn xua tay.
Tần Trạm lại lắc đầu, chỉ vào cây linh chi trong tay Sở Hinh Viên: “Tôi muốn lịnh chi trong tay cô, không thì khỏi bàn.”
“Được,” Sở Hinh Viên đồng ý ngay. Dù sao cô cũng không dùng tới cây linh chi này, mau nó chỉ để cứu sống ông nội mà thôi.
Tân Trạm khẽ gật đầu, lấy một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi, trong bình chính là Hoàn Hồn đan mà mấy ngày trước anh vừa luyện chế xong. Anh giơ tay, dùng sức tách miệng ông cụ, chuẩn bị bỏ viên thuốc này vào.
“Anh làm gì vậy?” Thấy động tác thô lỗ của Tần Trạm, Sở Hinh Viên nhất thời giận tím mặt, vệ sĩ bên cạnh cô cũng nhanh chóng bước tới một bước. Mặt thẹo che trước mặt Tần Trạm, lạnh lùng nhìn mọi người. Tần Trạm liếc nhìn cô ta: “Nếu cô muốn ông nội cô sống sót thì ngậm miệng lại.”
Nói xong, Tần Trạm nhét viên Hoàn Hồn đan vào miệng ông cụ, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên ngực ông. Cổ họng ông khẽ nhúc nhích, đan dược trôi xuống thực quản.
“Chờ xem, nửa phút sau.” Làm xong, Tần Trạm tìm một cái ghế ngồi xuống.
Người chung quanh đều nhìn về phía này. Những người tham gia buổi đấu giá hầu hết đều rất giàu có, cực kỳ coi trọng sức khỏe. Nếu người trẻ tuổi này thực sự biết y thuật thì họ không ngại kết giao một phen.
Sở Hinh Viên và thầy Chương đều chăm chú nhìn cụ Sở, ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng. Thời gian dần dần trôi qua, vẻ mặt Sở Hinh Viên cũng càng ngày càng khó coi.
“Anh..” Ngay khi cô ta đang định lên tiếng thì ông cụ bỗng mở mắt, ôm ngực ho dữ dội, sau đó phun ra một búng máu đen, trông cực kỳ suy yếu.
Tần Trạm nhíu mày nhìn ông ấy, thân thể của ông ấy còn yếu hơn cả cụ Tô trước kia. Xem ra thường ngày cụ Tô đánh Thái Cực Quyền vẫn có chút tác dụng.
“Ông nội, ông đã tỉnh rồi!” Sở Hinh Viên kích động khóc không thành tiếng, vội ôm lấy ông cụ. Còn thầy Chương thì liên tục kêu lên: “Kỳ tích! Kỳ tích y học!”
Người chung quanh cũng ồ lên. Ninh Thành xuất hiện một thần y trẻ tuổi từ khi nào vậy?
“Cô Hinh Viên, dựa theo hứa hẹn, bây giờ cây linh chi này thuộc về tôi.” Tần Trạm hất cấy chỉ vào linh chi trong tay cô.
Vẻ mặt Sở Hinh Viên thay đổi rất nhanh, phấn khởi nói: “Được, không thành vấn đề.” Sau đó còn nói thêm: “Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ mời anh ăn tối.”
Ngôi sao nổi tiếng chủ động mời ăn tối, bao nhiều người muốn mà không được. Mọi người đều hâm mộ nhìn Tần Trạm, Xa Nhân cũng là một trong số đó.
“Ăn tối thì khỏi cần, cô đưa cây