Người một nhà Tô Vũ đều hận Tần Trạm thấu xương, nếu giết Tần Trạm, chỉ sợ bọn họ sắp một người làm quan cả họ được nhờ.
“Ngày mai mẹ đi cùng con.” Tiêu Dĩnh Thiến nói: “Mẹ muốn tận mắt nhìn thấy Tần Trạm chết trước mặt con!”
“Bà vẫn nên trở về đi.” Tô Tề Hải lạnh giọng nói: “Đại võ tông giao chiến nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, bà là phụ nữ đi làm gì? Nhỡ đâu để Tần Trạm bắt làm con tin thì làm sao bây giờ? Vẫn nên để tôi đi.”
Tiêu Dĩnh Thiến nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này có chút đạo lý, liền gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Vũ đã đến dưới chân điêu khắc thần võ đạo.
Anh ta nhìn điêu khắc này, thản nhiên nói: “Đợi tao giết Tần Trạm, sẽ đổi điêu khắc nơi này thành bộ dạng tao”
Mà ở bên khác, Tần Trạm cũng thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi phủ Dược Thần đến núi Côn Luân.
Lúc này Lâm Tuyết Trinh đột nhiên chạy tới nói: “Tôi cũng muốn đi cùng anh!”
Tần Trạm liếc cô ta một cái, nói: “Cô đi làm gì? Không sợ mẹ cô mất hứng à?”
Lâm Tuyết Trinh đỏ mặt, trong lúc này không biết nên nói gì cho phải.
Cô ta muốn giải thích thay Dư Quỳnh Nhiên, nhưng phát hiện không tìm được lý do.
“Đến lúc đó nhớ cách xa tôi một chút, Bắc Xuyên, Hiểu Mỹ, hai người trông chừng cô ta.” Lúc này Tần Trạm lại nói.
Lâm Tuyết Trinh lập tức mừng rỡ, cô ta hưng phần nói: “Được!” Đám người vừa đi ra cửa phủ Dược Thần, thì một cô gái đi tới.
Cô gái này nhìn xung quanh, giống như đang đợi ai đó, mãi đến khi nhìn thấy Tần Trạm, mới chạy nhanh tới.
“Anh đã nói muốn nhận tôi làm đồ đệ!” Cô gái này đi tới nói, “rầm” một tiếng quỳ trên đất.
Tần Trạm nói đùa: “Không phải là cô nói tôi không xứng sao?”
Cô gái này có chút không vui nói: “Sao tôi biết anh là Tần Trạm chứ?”
“Được rồi, đứng dậy đi.” Tần Trạm nói: “Đợi tôi giết Tô Vũ rồi nói.”
Vì thế mấy người ngồi xe, đi về phía núi Côn Luân.
Có thể nói hôm nay là ngày núi Côn Luân náo nhiệt nhất.
Ngoại trừ nhân sĩ mỗi tầng trong giới võ đạo ra, hiệp hội võ đạo thủ đô cũng phải người ở một nơi bí mật gần đó lén quan sát.
Bọn họ cầm di động, quay trực tiếp toàn bộ hành trình, báo cho Thương Trụ.
Sở dĩ Thương Trụ không tới, nguyên nhân chỉ có một, chính là sợ Tần Trạm phát cuồng, giết chết ông ta.
Nói không khoa trương chút nào, từ khi biết Tần Trạm bước vào cảnh giới đại võ tông xong, Thương Trụ này không dám rời khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô.
“Quản lý Thương, Tần Trạm đến.” Đúng lúc này, hai thành viên của hiệp hội võ đạo thủ đô nói.
Thương Trụ kia vội vàng ngồi dậy trên ghế sô pha, ông ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, không dám chớp mắt.
Hiện trường, Tần Trạm chậm rãi đi tới nơi này.
Mà Tô Vũ dẫn theo hơn mười người của Âm Minh Tông, đi theo anh ta.
Nhìn thấy Tần Trạm, chỉ trong nháy mắt trong mắt Tô Vũ bị lửa giận bao phủ, gần như sắp phun ra lửa rồi.
“Tần Trạm… Tô Vũ nắm chặt tay, khí kình thuộc về đại võ tông bùng nổ ra!
Khí kình này như dao, đâm thẳng về phía Tần Trạm.
Trái lại Tần Trạm hơi lạnh nhạt, bàn tay anh nhẹ nhàng vung lên, sau đó hóa giải khí kình này.
“Hửm? Tô Tề Hải cũng đến đây sao?” Tần Trạm đi qua, liếc thấy được Tô Tề Hải bên cạnh Tô Vũ.
Tô Tề Hải hơi híp mắt lại, ông ta lùi hai bước, nói: “Tần Trạm, đã lâu không gặp.”
Tần Trạm cười nói: “Đúng vậy, lại để ông sống lâu như thế, nói ra ông nên cảm kích tôi.”
Sắc mặt Tô Tề Hải thay đổi, nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên là Tần Trạm này ôm sát tâm đối với mình.”
“Ông yên tâm.” Tần Trạm giống như nhìn ra được lo lắng của ông ta: “Trước khi tôi giết Tô Vũ, sẽ không động vào ông.”
“Giết tôi, chỉ dựa vào cậu sao?” Tô Vũ cười