Thư ký Trịnh cái gì cũng không nói, quay đầu bước ra ngoài.
Điều anh ta nghĩ rất đơn giản: bọn họ giữ trong tay rất nhiều bản đồ phế tích cổ đại, chỉ cần ném cho Tần Trạm chút giá trị là có thể lừa bọn họ, tạm thời nói dối cậu ta.
Anh ta đến thư viện của Hiệp hội võ đạo thủ đô, đây là nơi chứa nhiều sách cổ về võ đạo.
Thư ký Trịnh ở bên trong này lục tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được mấy quyển.
“Chính là chúng nó.” Thư ký Trịnh trầm giọng nói.
Một tiếng sau.
Thư ký Trịnh trở lại phòng họp, anh ta hai tay cung kính trình bày bản đồ lên, cười nói: “Anh Tần Trạm, đây là thứ anh muốn.”
Tần Trạm liếc nhìn, trên bản đồ có hơn mười địa điểm. Nhưng lại ở rất xa, thậm chí một số nơi còn nằm trên hải đảo.
“Cái này có lẽ thông minh đấy, làm không tốt mấy chỗ này đều sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng.” Tần Trạm nhìn bản đồ rồi nghĩ nghĩ thầm.
Sau đó, anh cất bản đồ đi và gật đầu:
“Đúng vậy.
“Anh Tần Trạm, anh thấy hiểu lầm giữa chúng ta có thể loại bỏ được rồi đúng không?” Thư ký Trịnh ngập ngừng hỏi.
Tần Trạm hỏi: “Là hiểu lầm gì? Cần loại bỏ cái gì?”
Vẻ mặt của Thư ký Trịnh thay đổi, anh ta ngượng ngùng nói: “Anh Tần Trạm, anh thật sự là quý nhân hay quân sự, những gì anh cần tôi đều đáp ứng đầy đủ, cho nên”
“Anh thật sự ngốc, hay đang giả ngu?”
Tần Trạm chế nhạo nói.
“Tôi đã hứa buông tha cho các anh khi nào vậy? Anh không nhìn thấy sao, tôi chỉ muốn đùa giỡn với các anh thôi. Vẻ mặt Thư ký Trịnh hoàn toàn ảm đạm xuống.
Anh ta mặt lạnh nói: “Anh Tần Trạm, nói không giữ lời, như vậy là không tốt?
Tần Trạm chế nhạo: “Hiệp hội võ đạo thủ độ của các anh từ khi nào nói chuyện lại giữ lời vậy? Sao vậy, các anh được phép giở trò với người khác, nhưng lại không cho phép người khác giở trò với các anh?
“Hơn thế nữa, anh dùng bộ não lợn mà suy nghĩ đi. Hiệp hội võ đạo thủ đô đã bắt mẹ tôi, ám sát tôi nhiều lần, thậm chí còn trục xuất tôi khỏi thế giới võ thuật. Những chuyện này, tôi có thể yên lặng bỏ qua sao?”
“Con người tôi đây bụng dạ hẹp hòi. Hôm nay tôi muốn nói với các anh rằng ân oán giữa tôi và Hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ không bao giờ được xóa bỏ!”
Nếu Tần Trạm không biết người trong tù đó là mẹ mình, thì mọi chuyện sẽ có thể đàm phản trong hoà bình.
Nhưng kể từ khi Tần Trạm biết được mẹ anh đã phải chịu đựng khổ sở ở đây nhiều năm như vậy, mối hận này sẽ không bao giờ hóa giải được.
“Tần Trạm, anh ức hiếp người quá đáng!” Thư ký Trịnh tức giận nói.”Từ trước đến nay chưa có ai dám lừa chúng tôi như thế này!”
Tần Trạm nheo mắt lại, một cỗ khí lực đột nhiên bộc phát
Thư ký Trịnh bị chấn động mạnh lập tức khiến cả người bay ngang đập vào tường kịch liệt, khóe miệng chảy xuống một ngụm máu”Không muốn sống nữa?” Tần Trạm lạnh lùng hỏi.
Thư ký Trịnh nghiến răng, từ trên mặt đất đứng lên.
Dù trong lòng có hận nhưng cũng không dám nói gì.
“Ngu xuẩn” Tần Trạm buông xuống hai chữ này, sau đó quay đầu rời đi.
Sau khi Tần Trạm rời đi, Thư ký Trịnh vội vàng lên mão.
Toàn bộ phòng họp giống như có bão lốc cuốn qua, tất cả bàn ghế bằng gỗ rắn chắc đều tan tành trong tích tắc.
“Tần Trạm, anh ức hiếp người quá đáng!” Thư ký Trịnh tức giận nói.
Ngày nay, Hiệp hội võ đạo thủ đô là một tổ chức mất máu.
không chỉ làm hỏng sáu cổ vật Đại võ tông, mà còn kính cần đưa ra bảo vật và bản đồ bí mật, điều này khiến anh ta như thế nào có thể nhẫn nhịn.
Bên kia, sau khi Tần Trạm rời khỏi Hiệp hội võ đạo thủ đô, anh liền đi thẳng về căn hộ của mình.
Tần Trạm đã lâu không về căn hộ này, bên trong đã phủ một lớp bụi.
Tần Trạm dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó nằm ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian mà Tô Phát đưa ra là ba ngày sau, tức là một ngày trước năm mới. Ngày này là ngày kết thúc để chế kinh doanh của nhà họ Tô.
Ngày hôm sau, ngay khi Tần Trạm vừa thức dậy thì nhận được điện