Tần Trạm hít sâu một hơi, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Hôm nay cho dù là ai hay việc gì cũng không thể ngăn lại kế hoạch của anh.
Ngay sau đó Tần Trạm liền đáp lại: “Tốt nhất là đừng quần chuyện bao đồng.”
Trên mặt tổng quan hiện lên một nụ cười, ông ta mim cười: “Thật sự là anh rồi, xem ra tôi đã đoán đúng.”
“Đồ chết tiết.” Trong lòng Tần Trạm chửi mắng, đây chẳng qua là có ý thăm dò anh.
Tần Trạm không nói thêm lời nào nữa mà người tổng quân cũng cười cười rồi bước đi.
Ông ta đứng bên cạnh ông cụ Tô, dáng người mảnh khảnh của ông tạo nên một sự tương phản rõ rệt với dáng vẻ khom người của ông cụ Tô.
Ông cụ Tô trên sân khấu trông khá hiền hòa, không ai có thể biết đây là một ông già khốn nạn coimạng người như cỏ rác: Tấn Trạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sắp hết giờ rồi.
“Cuối cùng cũng đợi được ngày này.” Tấn Trạm hít sâu rồi đưa mắt về phía ông cụ Tô.
Mười hai giờ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc đúng là cảnh tượng hiếm thấy.
Và buổi họp công khai này của Tập đoàn Tô Thị cũng bắt đầu vào lúc này.
Trên sân khấu Tô Yến Thế chào mọi người sau đó anh ta bắt đầu tổng kết năm và lập ra kế hoạch cho năm tới.
“Cuối năm ngoái, còn có lô thuốc cuối cùng chưa vận chuyển. Sau khi kết thúc ngày hôm nay thì nó sẽ được bên bộ phận vận chuyển tặng đến tay các vị Tô Yến Thế mìm cười: “Tôi hy vọng rằng trong năm tới chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ và tạo nên những thành tựu lớn hơn”
Phía dưới khán giả ngay lập tức nổ ra những tràng pháo tay vang đến như sấm.
Tấn Trạm lạnh lùng xem, trong lòng có chút chờ mong.
Tô Yến Thể phát biểu xong liền đưa micro cho GiáCát Hưng.
Gia Cát Hưng lấy ra một bài phát biểu trên tay, anh ta đứng trên sân khấu và lặng lẽ nhìn đám đông, Sau đó Gia Cát Hưng chậm rãi nói: “Cảm ơn nhà họ Tô đã cho tôi cơ hội này. Như chúng ta đã biết, gia đình họ Gia Cát và nhà họ Tô đã làm việc cùng nhau hơn hai mươi năm.”
“Trong hai mươi năm này từ ông nội, đến cha tôi rồi đến tôi, chúng tôi đều nỗ lực làm việc cho nhà họ Tô.”
Nói đến đây Gia Cát Hưng liền quay đi.
Anh ta cầm điều khiển từ xa mở một video đa phương tiện và nói: “Ông tôi đã qua đời cách đây không lâu. Trước khi mất, ông ấy đã để lại lời trăn trối. Tôi mong mọi người có thể nghe thấy lời nói cuối cùng này”
Gia Cát Hưng nhấn nút trên tay, một ông già sắp chết đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Tô Yến Thế bên cạnh không khỏi cau mày, điều này có vẻ khác với những gì họ đã diễn tập.
Có điều anh ta cũng không nghĩ nhiều bởi nhà họ Gia Cát đối với nhà họ Tô trước giờ đều không sống hai long vì vậy mà Tô Yến Thể hầu không có chút nàocảnh giác.
“Tô không hy vọng mọi người sẽ đi theo con đường của tôi.” Ông nội Gia Cát Hưng từ tốn nói. “Nếu có cơ hội tôi mong rằng mọi người có thể dựa vào nhau, đừng cấu kết với nhà họ Tô để làm việc xấu.
Nghe được bốn chữ này, Tô Yến Thế sửng sốt trong chốc lát sau đó sắc mặt liền thay đổi.
Anh ta cau mày nói: “Đây là có ý gì? Mau tắt video di!”
Gia Cát Hưng không để ý tới Tô Yến Thế, lãnh đạm nói: “Mấy năm nay, nhà Gia Cát chúng tôi đã kiểm soát rất nhiều chứng cứ tội phạm và dữ liệu của nhà họ Tô, bất cứ lúc nào cũng có thể giao nộp. Chuyện này bao gồm tất cả mọi người ở đây.”
Hiện trường đột nhiên có chút hỗn loạn, Tô Yến Thể hét lên: “Mau ngắt nguồn điện khán đài đi cho tôi.”
Nhưng không ai để ý tới Tô Yến Thế và màn hình vẫn tiếp tục chiếu.
Gia Cát Hưng lạnh lùng nói: “Đúng là nhà Gia Cát chúng tôi điều khiển tất cả mạch máu của nhà họ Tô. Chỉ cần nhà họ Gia Cát ra lệnh, để chế kinh doanh của nhà họ Tô có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!”
Tô Yến Thế tức giận nói: “Anh đang làm cái chếttiết gì vậy? Anh chán sống rồi à!”
Sau đó Tô Yến Thế đấm thẳng