Tô Phải cũng không nóng nảy. Trên thực tế, tới cái tuổi này của ông, ông muốn chẳng mong ước xa vời về tiền tài gì.
Đặc biệt là hiện giờ Tô Uyên đã chết, Tần Trạm lại không cần dựa vào nhà Tô, ông đã không còn điều gì vướng bận.
Nhưng nếu có thể lôi Tô Trữ từ vị trí đó xuống, việc này đối với ông rất quan trọng.
Sau khi cuộc hội nghị kết thúc, những người ở khách sạn đều đi hế, chỉ còn lại có ba người Tần Trạm, ông Tô cùng với Gia Cát Hưng.
“Lần này là nhờ Gia Cát Hưng” Tần Trạm liếc mắt nhìn Gia Cát Hưng một cái nói.
Gia Cát Hưng cười nói: “Anh Tần Trạm, anh quá khen, Nếu mà Tô Vũ không chết, ai cũng không dám làm gì nhà họ Tô.”
Tấn Trạm cười lạnh nói: “Lão già này vẫn luôn coi thường sức mạnh của võ đạo, hiện tại chắc là hối hận.”Lão sẽ không hối hận.” Tô Phải lắc đầu: “Huống chi cho dù Tô Vũ còn sống, cũng không có tác dụng gi.”
Tần Trạm yên lặng không lên tiếng Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi điện thoại cho Sở Tỉnh Quân.
Nhà họ Sở và nhà họ Tô âm thẩm phân cao thấp từ lâu. Nghĩ đến đây là thời cơ tốt để bọn họ ra tay, nhưng ý tưởng này bị Tô Phải phủ định.
ở trong mắt Tô Phải, vận số nhà họ Tô đã hết, vốn không cần người khác hỗ trợ cũng sẽ đi đến diệt vong mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, tin tức xấu về nhà họ Tô cứ dồn dập. Đế quốc thương nghiệp nhà họ Tô cũng sụp đổ chỉ trong một đêm.
Sau khi hai video kia truyền ra, thanh danh của nhà họ Tô đã trở nên hôi thối. Hơn nữa trước đó không lâu có ác danh của Tô Vũ ở giới võ đạo, dẫn tới các giới đều đánh giá nhà họ Tô cực thấp.
Võ số đơn hàng đều bị trả trở về. Đương nhiên đây không phải là trí mạng nhất, trí mạng nhất là bên trên từ khắp nơi đều kiểm tra kho hàng nhà họ Tô, và lại còn tra ra vấn đề.
Trong lúc nhất thời, Tô Yến Thế không những phải đến tiến trên hợp đồng mà còn bị phạt số tiền kếch xù.về phía ngân hàng cũng cảm thấy danh dự nhà họ Tổ hạ thấp, bắt đầu thúc giục đòi trả lại tiền. Ông cụ Tô dùng hết toàn bộ của cải, nhưng vẫn không đủ. Lão lại đi khắp nơi để vay tiền, nhưng thực đáng tiếc, không có bất luận kẻ nào nguyện ý cho lão vay.
“Ba, con không muốn ngôi tù” Tôi Yến Thế đau khổ nói.
Khác với Tô Tề Hải, Tô Tề Hải có thể coi như bị nuôi thả. Mà Tô Yến Thế khác hẳn, từ nhỏ ông ta đã bị ông cụ Tô bồi dưỡng làm người nổi nghiệp. Có o gia làm chỗ dựa, công việc kinh doanh của ông ta có thể nói là xuôi gió xuôi nước Hiện giờ gặp phải những khốn cảnh này, đây lòng ông ta nháy mắt liền sụp đổ.
Thắng Cả với thằng Hai đều ở nước ngoài, ngoài tầm tay với của chúng.” Ông cụ Tô thở ra một hơi thật dài.
Ông bỗng nhiên phát hiện, hết thảy đều trùng hợp như vậy, nói.
“Ba đã xem nhẹ Tô Phải.” Ông cụ Tô trầm giọng Vốn tưởng rằng Tô Phải đã hoàn toàn từ bỏ, lạikhông ngờ rằng đó chỉ là giả vờ mà thôi.
nếu không hay là ba từ chức đi.” Tô Yến Thế run giọng nói.
Nghe câu nói như thế, đồng từ ông cụ Tô co rụt lại, giận tím mặt nói: không có tiền mày đang nói tiếng người à! Suy bại nhất thời chẳng là cái gì cả, chúng ta có thể tuỳ thời vực dậy được!”
Tô Yến Thế rầm một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Gia Cát Hưng nói, chỉ cần ba đồng ý từ chức, nó sẽ đồng ý đền tiền cho chúng ta tất cả khoản nợ. Cho dù ba không từ chức, tập đoàn họ Tô cũng phải đóng cửa, rốt cuộc cũng sẽ rơi vào tay của Gia Cát Hưng chi hiện tại Tần Trạm đã vô cùng nổi bật. Ngay cả Hiệp Hội Võ Đạo Thủ Đô cũng phải mời mọc, chúng ta còn có thể lại nó được à?” Tô Yến Thế tận tình khuyên bảo nói.
Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Cho dù tạo chết, cho dù nhà họ Tô khánh kiệt, tao cũng sẽ không nhường trí cho Tô Nếu mày còn nói như thế nữa thì cút ngay cho tao Ở một khu biệt thự ở thủ đô, Tô Phải gặp nhau với đám người Trạm tại đây.
Mắt