Mặc dù Tần Trạm không biết vì sao Tô Uyên lại gạt anh, nhưng anh biết cô ấy làm như vậy nhất định là có nguyên nhân cho nên chuyện này anh vẫn nên tạm thời giữ bí mật thì tốt hơn.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, Tần Trạm lấy điện thoại di động ra gọi cho ông cụ Tô một cuộc điện thoại đồng thời đem những chuyện sảy ra ở nơi này nói cho ông cụ Tô biết.
“Ông Tô, chuyện tiếp theo của nhà họ Tô tôi giao cho ông, tôi còn có việc khác phải đi làm.” Vội vàng nói xong câu này Tần Trạm liền tắt điện thoại.
Sau khi anh trở lại chung cư trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Tô Uyên.
Lúc này anh mới chợt phát hiện ra rất nhiều chi tiết bình thường anh không hay chú ý đến.
Ví dụ như nói, cái hôm anh cùng Tô Vũ ước chiến vì không muốn Tần Trạm quỳ xuống Tô Uyên đã rất dứt khoát và kiên quyết tự sát.Lại nói đến cô gái mặc áo khoác đen ngồi bên cạnh khương Mạch Liên hình dáng đó có rất nhiều điểm trùng khít “Chủ phủ?” Tần Trạm giống như nghĩ đến cái gì đó anh vội vàng cầm điện thoại di động lên bấm số gọi cho Khương Mạch Liên.
Lúc này đêm đã khuya hiền nhiên là Khương Mạch Liên đang ở trong giấc mơ bị đánh thức.
Giọng nói của cô cực kì lười biếng nói: “Alo chuyện gì.”
Tần Trạm hít sâu một hơi cố nén tâm tình kích động cố gắng bình tĩnh nói: “Chủ phủ đại nhân, nửa đêm quấy rầy ngài thật ngại quá tôi chỉ muốn hỏi ngài Tô Uyên không chết phải không?”
Nghe được câu này, Khương Mạch Liên ở đầu bên kia điện thoại lập tức tỉnh ngủ.
Cô từ trên giường ngồi dậy trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Sao lại hỏi như vậy?”
Tấn Trạm không ngốc ngược lại anh còn cực kì mắn cảm cho nên rất nhanh phát hiện ra sự khác lạ của Khương Mạch Liên.
“Chủ phủ đại nhân, xin hãy nói cho tôi biết sự thật.” Tấn Trạm hít sâu một hơi nói: “Tô Uyên rốt cuộclà chết hay chưa Chủ phủ lần nữa trầm mặc sau một phút trôi qua cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Xem ra anh đã biết.”
Sau khi nhận được sự xác nhận của Chủ phủ Tấn Trạm lập tức mừng rỡ như điên!
Ở thời khắc này anh có cảm giác toàn bộ sinh mệnh của mình đều bị nhóm lên một ngọn lửa chói lọi “Chủ phủ đại nhân, ngài có thể giúp tôi liên hệ với cô ấy không?” Tần Trạm sốt ruột nói: “Tôi biết cô ấy có nỗi khổ khó nói không thể gặp tôi vậy nên cầu xin ngài giúp tôi chuyển cho cô ấy mấy câu.”
Chúa tể cung điện đồng ý bảo Tần Trạm nói tiếp.
Lúc này giọng điệu của Tần Trạm trở nên cực kì ôn như giống như người nghe ở đầu bên kia không phải là Khương Mạch Liên mà là Tô Uyên.
“Nói là chuyện tôi đồng ý với cô tôi đã làm được, còn có tôi rất nhớ cô ấy rất nhớ rất nhớ” Ngữ điệu của Tấn Trạm dịu dàng như nước đến Khương Mạch Liên cũng bị anh lan truyền bầu không khí.
“Được tôi biết rồi.” Khương Mạch Liên ngáp một cái: “Nếu có cơ hội gặp cô ấy tôi sẽ nói cho cô ấy biết.”
Nói xong Khương Mạch Liên trực tiếp gác điện thoạiTần Trạm cầm di động nằm ở trên giường trấn trọc chỉ cần vừa nhắm mắt lại trước mắt liền xuất hiện khuôn mặt của Tô Uyên.
Cử như vậy không biết qua bao lâu Tấn Trạm mới mê man ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Tần Trạm không những không có cảm giác được rã rời mệt mỏi một chút nào ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy lực lượng.
Anh dần dần bình tĩnh lại: “Chỉ cần Tô Uyên không chết thì đủ rồi sớm hay muộn cũng có một ngày anh có thể gặp được cô ấy.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là hiệp hội võ lâm Thủ đô cứu thoát mẹ của mình.
Hôm nay là ngày mà thủ đô náo nhiệt nhất.
Biến cố của Nhà họ Tô đã bị truyền ra ngoài toàn bộ thủ đô đang sùng sục thảo luận người nói thế nào có. cũng “Các người nghe nói chưa Tô Phát hai mươi năm trước bị đuổi khỏi thủ đô đã trở về “Nghe nói anh ta ẩn núp che giấu thân phận chuẩn bị hơn hai mươi năm người nhà họ Gia Cát đều là của anh ta””Chuyện các người biết không đủ kỹ càng các người có biết nguyên nhân anh ta trở về không chính là vì Tần Trạm đó, nghe nói Tần Trạm dẫn theo một nhóm người đến cưỡng ép ông cụ nhà họ Tô thoái vị “Ai, năm đó Tô Phát là nhân vật có tiếng tăm lừng lấy ở thủ đô thủ đoạn lão luyện, nhất là trong thương nghiệp căn bản không kém ông cụ nhà