Tần Trạm vội vàng gật đầu nói: “Có, ngày hôm qua tôi gặp được một thanh niên, tôi còn hỏi đường cậu tôi nữa nhưng cậu tôi lại không để ý tới tôi, làm tôi suýt chút nữa đã tức chết rồi! Haiz, cậu nói xem sao bây giờ người ta lại không có tình người như vậy chứ. Tôi…
“Tên đó đi đâu rồi?!” Lộc Tuyền cắt ngang lời nói liền thoắng của Tần Trạm, gấp gáp hỏi lại.
Tần Trạm chỉ về một hướng, nói: “Đi bên kia kìa, tôi thấy cậu ta đi vội lắm” Lộc Tuyền khẽ hừ một tiếng. Xem ra là sợ rồi.
Tần Trạm thầm nghĩ: “Ông đây sợ con mẹ mày”
“Muốn chạy sao, đừng có mơ!” Lộc Tuyền hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Chờ anh ta đi xa rồi, Tần Trạm vội vàng ngồi xếp bằng xuống.
“Có vẻ đầu óc cũng không thông minh lắm đâu.” Tần Trạm thầm nghĩ trong đầu.
Nhân lúc này y nhanh chóng điều dưỡng thể lực và thần thức của mình, bởi vì trong lòng y biết rất rõ sớm muộn gì Lộc Tuyền cũng sẽ nhận ra thôi.
Tần Trạm thu hồi thần thức, y hơi nhắm mắt lại, từng sợi khí tức như rồng thiêng đang bơi lội chậm rãi chạy trong cơ thể.
Còn bên kia, Lộc Tuyền chạy một mạch đi suốt mười mấy dặm đường.
Thần thức của anh ta vẫn bao phủ bốn phía muốn tìm ra bóng dáng của Tần Trạm, nhưng đã đi mười mấy dặm rồi mà ngay cả cọng lông cũng chưa thấy đâu.
“Không đúng!” Lộc Tuyền nhíu chặt mày đứng tại chỗ. Anh ta cẩn thận nhớ lại chi tiết cuộc nói chuyện vừa rồi với Tần Trạm, sau đó lập tức biến sắc. “Không ổn rồi, quay lại!” Lộc Tuyền quát một tiếng, quay đầu chạy ngược trở về. Quay đi quay lại như vậy, anh ta đã mất gần một canh giờ.
Đối với Tần Trạm, một canh giờ này mặc dù chưa đủ để khôi phục hoàn toàn nhưng để đối phó với một Lộc Tuyền thì hiển nhiên là không thành vấn đề.
“Vèo!”
Bóng Lộc Tuyền rất nhanh đã trở về bên trên sơn động, anh ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm.
Tần Trạm cười nhạt hỏi: “Sao lại về đây rồi? Vậy là muốn dẫn bọn tôi ra ngoài sao?”
Lộc Tuyền híp mắt lại, hỏi: “Tên cậu là gì?”
“Tôi à, tôi tên là Tần Trạm.” Tần Trạm cười híp mắt trả lời.
Lộc Tuyền biến sắc, anh ta giận tím người.”Mày dám lừa tao?”
“Tôi lừa cậu cái gì?” Tần Trạm khó hiểu nói. “À. Hiểu rồi, người cậu muốn tìm là tôi hả? Sao không nói sớm đi, tôi còn tưởng cậu muốn tìm hai người ban nãy chứ.”
Lộc Tuyền hít sâu một hơi, anh ta cố nén giận nói: “Oắt con, mày sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này.”
Khí huyết toàn thân anh ta đang sục sôi, giận dữ khiến cho khí tức cả người anh ta dâng lên.
Tần Trạm cười lạnh đáp: “Mày còn chưa nói cho tao biết mày là ai đâu, người của Đông Phương Thần Xã à? Hay là người của Hoa Kiến Nhân?”
“Tao là đại đồ đệ của Tá Đằng tiền sinh” Lộc Tuyền lạnh lùng nói.”Phụng mệnh ngài tới lấy mạng mày, chịu chết đi!”
Nói xong, tay phải Lộc Tuyền chấn động, một thanh trường kiểm xuất hiện trong tay gã.
Thanh trường kiếm này nhìn qua có vẻ cổ xưa, không phát ra khí tức gì, mũi kiếm rất cùn, không có chút uy hiếp nào.
Nhưng trên thân kiếm lại mơ hồ có ánh sáng lập lòe, tràn ngập lực chấn nhiếp.
Sau đó, Lộc Tuyền giận dữ gầm lên một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh chém trường kiếm trong tay về phía Tần Trạm.
Một tia kiếm quang sắc lẹm nháy mắt đã tiến tới trước mặt Tần Trạm!
Tần Trạm lăng không lắc người một cái, nhanh nhẹn trốn lùi về xa xa phía sau.
“Muốn chạy à?” Lộc Tuyền cười lạnh một tiếng”Xem ra mày chỉ là một kẻ có tiếng mà không có miếng thôi.”
Lộc Tuyền khẽ hừ, dưới chân sinh gió nhanh chóng đuổi theo Tần Trạm.
Tốc độ của Tần Trạm không nhanh không chậm, một mực vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Lộc Tuyền như là cố ý làm thế.
Trong chớp mắt hai người đã chạy được chừng trăm thước.
Đúng lúc này Tần Trạm đột ngột dừng lại.
Lộc Tuyền nheo mắt, cười lạnh nói: “Sao không chạy nữa? Có vậy đã bỏ cuộc rồi sao?”
Tần Trạm quay người lại, hạ giọng nói: “Khoảng cách này là được rồi.”
“Khoảng cách gì?” Lộc Tuyền nhướn mày.
Tần Trạm không để ý đến gã, trên người y bộc phát ra từng luồng sáng màu vàng ánh đen, trong thời khắc này, khí thế của một Đại võ tông được triển lộ ra.
“Một Đại võ tông cũng dám tới