Mộ Dung Cẩm đã từng đánh với Vạn Hải, biết quy tắc của Vạn Hải, anh ta đợi người khác nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng.
Cho nên, Mộ Dung Cẩm chạy vào nhà vệ sinh suốt nửa tiếng mới dám ra.
“Đang ở trên lôi đài đấy.” Tần Trạm lắc ngón tay chỉ, như cười như không.
Sắc mặt Mộ Dung Cẩm khẽ biến, trong lòng lập tức hoảng hốt không thôi.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “May mà chưa đi, tôi sẽ giải quyết anh ta…ây da, bụng của tôi sao lại đau nữa rồi, không được, tôi phải…”
“Cậu ta thua rồi.” Lúc này, chủ quán Phan cũng không nghe nổi nữa.
Mộ Dung Cẩm sửng sốt, cau mày nói: “Thua rồi? Sao lại có thể? Ai đánh bại anh ta?”
“Đương nhiên là cậu Tần.” Chủ quán Phan có chút không vui nói.
Vốn tưởng mời được cao thủ, không ngờ lại đưa về một kẻ vô dụng chỉ biết khoác lác!
“Đại sư nội công, chỉ có chút trình độ này thôi sao?” Tần Trạm không nhịn được cười nhạo nói.
Mộ Dung Cẩm còn chưa lên tiếng, Phan Duẫn đã không phục nói: “Anh kiêu căng gì chứ, anh Cẩm lên đó cũng có thể đánh bại tên đầu đá kia!”
Tân Trạm lười đấu võ mồm với mấy cô nhóc này, anh nhìn ông chủ Phan, nói: “Ông chủ Phan, nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Vâng, vâng.” Ông chủ Phan liên tục gật đầu: “Cũng đã tối rồi, cậu ở lại ăn bữa cơm đi?”
“Không cần đâu.” Tần Trạm nói. Sau khi ném lại câu nói đó, anh quay đầu rời đi.
“Nếu không phải mình xem thường cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ không lấy nhiều tiền như vậy…” Ông chủ Phan nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Trạm, không nhịn được thở dài trong lòng.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Sau khi rời khỏi đây, Tần Trạm trở về núi Long An.
Mấy ngày kế tiếp: “Tin tức kẻ đào tẩu bị tấn công” càng lúc càng nổi bật, ngay cả sở bảo vệ cũng biết tin này, thậm chí lấy đoạn camera kia ra, để phân tích.
Mà “hung thủ” trong đoạn phim kia, cũng được coi là anh hùng, sở bảo vệ cực lực muốn tìm ra người đó.
“Cậu Tần, nghe nói sở bảo vệ tỉnh thành cử người đến, mục đích là để tìm kiếm vị anh hùng kia.” Trên đỉnh núi, mặt thẹo đứng trước mặt Tần Trạm nói.
Tần Trạm chậm rãi mở mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với sở bảo vệ.”
“Nhưng nếu cậu không xuất hiện, nhất định sẽ có người khác mạo nhận thay thế.” Mặt thẹo có chút lo lắng nói.
Tần Trạm mỉm cười, dường như không chút để ý.
Là thật thì không giả được, đã là giả thì không thật được.
Cùng lúc nhận được vinh quang, cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm tương ứng.
“Vẫn còn một chuyện” Mặt thẹo nói: “Gần đây Kiếm Hổ đang dùng đan dược của cậu đưa để đổi lấy dược liệu”
“Ồ?” Tần Trạm nhướng mày: “Đây là ý kiến không tệ, xem ra tôi đã xem thường Kiếm Hổ rồi.”
Mặt thẹo bĩu môi, không nói gì cả.
Trong phòng làm việc của Kiếm Hổ, đã mời bác sĩ trung y đến, chuyên thu dược liệu cho hắn ta.
Mà rất nhiều người vì muốn có được viên bổ nhỏ này, không tiếc lấy nhân sâm gia truyền ra.
“Anh Kiếm, không biết anh cần những dược liệu này, để làm gì?” Một doanh nhân giàu có không nhịn được hỏi.
Kiếm Hổ hừ khẽ nói: “Đương nhiên là do vị trung y điều chế thuốc sau lưng tôi cần rồi! Tôi cho các người biết, chỉ cần các người lấy ra thảo dược từ trăm năm trở lên, loại đan dược này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Vì một câu nói này của Kiếm Hổ, rất nhiều doanh nhân giàu có tìm kiếm dược liệu cực phẩm khắp nơi.
Trưa hôm nay, Kiếm Hổ lau mồ hôi chạy đến tiểu khu Long An.
“Cậu Tần, nói cho cậu một tin tức tốt!” Kiếm Hổ có chút hưng phấn nói.
Tần Trạm chậm rãi mở mắt, nói: “Tin tốt gì?”
Kiếm Hổ xoa tay, nói: “Gần đây Gia Thành có một doanh nhân giàu có đến, gia cảnh người này khá giả, rất không đơn giản, lần này đến, nghe nói là muốn có viên bổ nhỏ!”
“Nói trọng điểm” Tần Trạm khẽ cau mày.
Kiếm Hổ vội vàng nói: “Nghe nói trong tay anh ta có hà thủ ô cất giữ năm trăm năm!”
“Năm trăm năm?” Ánh mắt Tần Trạm lập tức sáng lên: “Lời này là thật?”
“Vô cùng chân thật!” Kiếm Hổ hưng phấn nói: “Anh ta đã mời rất nhiều người, ai có thể cung cấp nhiều viên bổ nhỏ nhất, hà thủ ô sẽ cho người đó!”
Tần Trạm trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: “Anh ta ở đâu, đưa tôi đến gặp anh ta.”
Khách sạn Thiên Hào, có rất nhiều xe đậu trước cửa.
“Chồng ơi, không biết Kiếm Hổ kia có đến hay không.” Lâm Khinh Thiền ôm cánh tay Dương Nghị, có chút lo lắng nói.
Dương Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Đến thì sao? Số lượng viên bổ nhỏ này mỗi tháng đều cố định! Số lượng trong tay anh e rằng còn nhiều hơn hắn ta!”
“Thật sao?!” Ánh mắt Lâm Khinh Thiền sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi, nếu có thể lấy được viên bổ nhỏ, tháng sau không biết đổi được bao nhiêu đan dược, đến khi đó chẳng phải phát tài rồi sao?”
Dương Nghị liếc cô ta, cười nhạo nói:
Tần Trạm gật đầu, ừ một tiếng.
Dương Nghị cười nói: “Vậy thật đáng tiếc, hà thủ ô này e rằng sẽ là của tôi.”
Nhìn thấy Tần Trạm, trong lòng Dương Nghị tức giận không nói nên lời.
Một phế vật dựa vào phụ nữ để leo lên, dựa vào đâu so được với tôi?
Hôm nay tôi phải cho cậu biết, cho dù có nhà họ Tô giúp cậu, cậu mãi mãi cũng không phải đối thủ của tôi!
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của