Hai võ giả này giãy dụa ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết thống khổ, nhanh chóng bị hai luồng sương mù bao vây.
Sau khi sương mù tản ra, chỉ còn lại xương trắng âm u. Võ giả ở bên cạnh nhìn thấy, sợ hãi đến mức run rẩy, nhanh chóng bẩm điện thoại.
Rất nhanh, một người đàn ông phương Tây cao lớn đã đi vào trong sơn động “Tôn chủ, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông ra lệnh cho người đem xương trắng trên mặt đất đi, nhìn biểu tình của anh ta không hề kinh ngạc. “Ta thả ra tàn hồn, bị giết.” Pho tượng nọ phát ra giọng nói khàn khàn. “Có người có thể diệt tàn hồn của ngài sao?” Người đàn ông hơi kinh ngạc. Tôn chủ mạnh như thế nào, anh biết rất rõ ràng. “Tàn hồn bị diệt chỉ là phụ, quan trọng là viên thánh được kia mất rồi.” Pho tượng nói giọng nặng nề. “Bây giờ là thời khắc mấu chốt để ta phục sinh. Mỗi một viên thánh được đều vô cùng quan trọng, mi phải tìm các lĩnh dược khác, giúp ta bổ sung vào. Đi mua, mua đầy đủ linh dược cho ta. Dù có phải trả bất kì cái giá nào!”
“Vâng. Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, vội vàng gật đâu.
Tất cả những gì anh có được hôm nay đều là do tôn chủ cho, nên đương nhiên anh phải xử lý đàng hoàng chuyện của đối phương. “Đúng rồi tồn chủ, dược vật tuần này?”
Pho tượng hừ một tiếng, một luồng ánh sáng màu đen xuất hiện, bên trong đang bao một ít đan dược. “Đợi sau khi ta thoát khỏi khó khăn, thực lực mạnh hơn, đến lúc đó cũng không phải là không thể đưa mi lên Hóa Cảnh.”
“Cảm ơn tồn chủ. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra linh được ngài muốn”
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ hưng phấn, cầm lấy đan dược rời khỏi sơn động.
Lúc này ở nhà họ Tăng, tình cảnh đang rất vui vẻ.
Cụ Tăng đã nằm trên giường bệnh vài chục năm rốt cuộc cũng đã khôi phục, mỗi người nhà họ Tăng đều rất vui vẻ.
Tầng Thông mơ màng tỉnh lại, thấy phụ thân tinh thần phần chân đang luyện Thái Cực Quyền, không nhịn được nói một câu “Xác chết vùng dậy!”
Kết quả, không hề nghi ngờ bị cụ Tăng tảng cho một bạt tai. “Tên nghiệp chướng này.” Cụ Tăng càng nhìn càng thấy chướng mắt Tăng Thông, lúc trước tại sao mình như bị mù, cho rằng năng lực của Tăng Thông không tệ.
Quả nhiên là lâu ngày mới rõ lòng người, mãi cho đến khi ông ta sinh bệnh, mới phát hiện con trai lớn mới thật sự là người có thể kế thừa gia nghiệp. “Cậu Trạm.” Cụ Tăng cầm một bản hợp đồng, đi tìm Tần
Tram. “Đây là 8% cổ phần của nhà họ Tăng chúng tôi, hi vọng cậu nhận lấy. Cụ Tăng chân thành nói. “Ông Tăng, làm gì mà lại khách sáo thể ”
Tần Trạm sững sở, anh đã nói là không cần nhưng Tăng Châu vẫn chủ động đưa tới. “Cậu Trạm, nếu không có cậu, nhà họ Tăng của tôi đã xong đời rồi.”
Cụ Tăng nghĩ mà sợ nói: “Đừng thấy bây giờ nhà họ Tăng tôi vẫn là thế gia số một nước Ý mà lầm. Đó là bởi vì tôi còn sống, ít nhiều vẫn còn một vài mối quan hệ. Nếu tôi chết rồi, e là nhà họ Tăng sợ sẽ bị những người khác nuốt không còn sót lại một chút cần “
“Cho nên Cậu Trạm, cậu nhất định phải nhận 8% cổ phần này. Cụ Tăng liên tục cầu xin. “Ông không cảm thấy thiệt thòi à? Dù sao ông đã từng rất tốt.” Tần Trạm hứng thú nhìn về phía Tăng Châu “Bây giờ ông không cho tôi cổ phần cũng có thể bảo vệ được họ Tăng.”
“Cậu Trạm, vậy thì tôi nói thật luôn”
Tăng Châu bị Tần Trạm nhìn thấu tâm tư, dứt khoát chân thành nói: “Nhà họ tăng chúng tôi phát triển được đến trình độ ngày hôm nay, gần như là đã chấm dứt. Tôi cảm thấy chỉ có để Tăng Lực đi theo cậu mới có thể làm cho nhà họ Tăng của tôi bước lên bậc thang, huy hoàng một lần nữa. “Cho nên, không chỉ tặng cổ phần cho Cậu Trạm. Cuối tuần là đại thọ sáu mươi của tôi, tôi còn tuyên bố để cho Tăng Lực kế thừa nhà họ Tăng. Tôi muốn về hưu.” Tăng Châu cười nói. “Ba, ba còn trẻ mà. Nếu con làm chủ nhà, sợ sẽ không thể đảm nhiệm.” Tăng Lực nghe thấy, lập tức kinh ngạc nói. Tân Trạm nhẹ gật đầu, liếc nhìn cụ Tăng bằng ánh mắt sâu xa.
Tăng Châu quả nhiên là người thông minh.
Chẳng trách có thể dựa vào sức mình, đưa nhà họ Tăng từ không tới có, đến vị trí gia tộc hàng đầu.
Ông ta không xem trọng tiền, mà là xem trọng người.
Ông ta lựa chọn đầu tư cho mình, chỉ cần mình