Lúc này anh ta đang cảm thấy vô cùng hối hân.
Vốn cho rằng dẫn một Đại Võ Tông đến thì đã chắc chắn sẽ đối phó được với Tân Trạm, lại không ngờ rằng tên phế vật đó thậm chí còn không thể tiếp nối một chiêu của Tân Trạm.
“Tân Trạm, tất cả đều là hiểu lầm, bây giờ hãy bỏ qua ân oán giữa tôi và cậu Nhìn thấy ánh mắt thiếu thân thiện của Tân Trạm nhìn qua, Wilson quay đầu trốn chui như chuột.
“Đi đâu?”Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, năm hư không một cái Wilsor cảm giác được không gian xung quanh đã bị phong tỏa hết, không tự chủ được mình mà lùi lại “Tân, Cậu Trạm. Wilson nuốt nước miếng, nhìn Tần Trạm gần trong gang tấc.
Trí nhớ của tao không tốt, mày vừa nói gì? Muốn tra tấn tạo như thế nào đấy?” Tần Trạm cưới lanh nói.
“Hình như là máy nói muốn đánh gãy tay chân tạo, sau đó ném xuống biển cho cá ăn đúng không?”
“Không có, tôi chưa nói gì hết. Wilson suýt nữa thì bật khóc.
“Tân Trạm, tôi là Phó bang chủ của bang Rản Độc. Cậu không thể… A!”Wilson còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng thảm thiết trái của anh ta bị Trạm đã một củ gãy xương.
Sau đó Tân Trạm liên tục ra tay, Wilson gãy hết hai tay hai chân, vô lực năm trên mặt đất, liên tục kêu rên.
Nếu đổi lại là người khác thì lúc này đã đau đớn đến ngất đi, nhưng Tân Trạm lại cố ý truyền một luồng linh khi vào để cho Wilson tỉnh táo, cảm nhận được cơn đau đớn.
cậu bỏ qua cho tôi, dù có trả cái gì tôi cũng Wilson đau đến mức không muốn sống nữa, liên tục cầu xin Tần Hiện tại anh ta tựa như một người tàn phế, hơn nữa toàn thân lại vô cùng đau nhức, đơngiản là khó không thể tải Nhưng cầu nói kế tiếp của Tân Trạm lại làm cho ông ta càng thêm đau đớn “Hán Phó bang chủ của bang Rản Độc Phó có rất nhiều tiền. Thế này đi, giao ra ba nghìn năm trăm tỷ, tôi tha mạng cho ông “Ba nghìn năm trăm tỷ, tiền Việt Nam à?”
Wilson run rẩy nói.
“Mày bị nhược tri hả?” Tần Trạm lại đã một củ, Wilson bị đã phát ra kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
“Chúng ta đang ở nước nước Ý, đương nhiên là tiền của các ông.”
“Gần mấy trăm nghìn tỷ tiền Việt Nam?”
Wilson dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Cậu Trạm, bây giờ tôi có thể đưa cậu một nghìn bảytrăm năm mươi tỷ tạm thời tôi không đưa ra được nhiều tiền hơn “Vậy thì cầm thuốc ra đổi cho tao Tân Trạm nghĩ nghĩ, bên trong kho bảo hiểm của bang Bang Mãnh Hổ có không ít linh dược, tên này là Phó bang chủ Wilson của bang Rắn Độc Phó bang chủ hàn là cũng có không ít “Linh dược?” Wilson hơi do dự Anh ta quả thật có một ít thứ đó, bao gồm khi trước đi Việt Nam, anh ta cũng mua không ít. Nhưng những thứ này có tác dụng rất lớn.
Tần Trạm nhanh chóng đạp thêm một đạp nữa, Wilson đau đớn kêu thảm thiết không ngừng.
“Còn do dự à? Nói cho mày biết, bây giờ mà đi bệnh viện chữa trị có khi còn nối liền lại được, nếu không sẽ tàn phế cả đời đấy””Tôi lấy, tôi lấy ra, cầu đừng đánh nữa Wilson sốt ruột, nếu anh ta phải ngồi trên xe lần cả đời, không cử động nổi tay thì làm sao khoe của, làm sao chơi gái được nữa.
Tần Trạm làm cho tên Đại Võ Tông nợ tỉnh lại, Wilson lập tức gọi ông ta trở về lấy thuốc.
Lúc này, người nhà họ Tăng nhìn bang chúng bang Ran Độc năm rên hừ hừ trên mặt đất, còn có Phó bang chủ đang kêu gào thảm thiết, đều cảm thấy hơi sợ hãi.
Những tên khốn nạn hoành hành bá đạo, ngang ngược làm cản mấy ngày gần đây lại bị Tân Trạm dùng sức của một người đánh cho tất cả phải kêu rên, cầu xin tha thứ. Cảnh tượng này khắc thật sâu bên trong não họ.
Tăng Thông thì sợ hãi đến mức hai đầu gối như nhũn ra.Trước đây anh ta khiêu khích Tâm Trạn nhiều lần nhưng không bị đối phương đánh chết, bay giờ cảm thấy mình vô cùng may mắn Chỉ tồn một lát, Đại Võ Tông của bang Ran Độc đã vội vàng chạy đến, mang theo một cái tủ sát.
Bên trong đều là các loại linh được mà Wilson thu thập được.
Tân Trạm phát hiện bên trong thậm chí còn có một gốc Dược Vương.
“Cậu Trạm, bây giờ tôi đi được chưa ” Wilson bị Đại Võ Tông kéo lên trên xe lăn, vô cùng khổ sở hỏi.
“Chuyển một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ vào khoản này.
Tân Trạm nhìn anh ta một cái, đưa di động đã gõ chữ vào bên trong qua.”Cầu Trạm không phải tôi đã cho cầu linh được rồi à? Wilson kinh sở “Mày có đưa không?” Tần Trạm cười nheo mát.
Wilson suýt chút nữa đã tè ra quân lần nữa.
Đưa, tôi