“Không sai, hiện tại tôi đã là khách của nhà họ Đổng.” Khương Bách lộ ra sự kiêu ngạo. Trở nên có chút vênh váo hung hăng, nhìn Tân Trạm. “Tần Trạm, anh đã chọc phải phiền toái lớn rồi. Lần này tôi đến, là đến để tặng cho anh một con đường sống.” Giọng nói của
Khương Bách rất vênh váo tự đặc. “Hả?” Tần Trạm sững sở “Trước kia anh đã đắc tội cậu chủ Đống, tương đương với việc đắc tội nhà họ Đổng, cậu hai Đổng chuẩn bị giết chết anh.” Đôi mắt của Khương Bách mang theo từng tia sáng lạnh lẽo. “Nhưng chỉ cần anh giao ra truyền thừa ở cực quang đảo, tôi có thể cầu tình với cậu chủ, tha mạng của anh.”
Khương Bách lộ ra dáng vẻ đàn anh đi trước dạy dỗ đàn em. “Tân Trạm, nhà họ Đổng là quái vật khổng lồ của thế giới ẩn, là gia tộc đệ nhất, thực lực bên trong không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng được đầu. Hiện tại tôi niệm tình anh từng tha cho tôi một lần, khuyên anh đừng sai lầm, giao ra truyền thừa, tin rằng Nhà họ Đổng sẽ giảm nhẹ hình phạt xử lý anh.”
Khương Bách có chút đắc ý nói.
Tân Trạm là một tên nhà quê ở bên ngoài, ông ta đã nhắc đến nhà họ Đổng, Tấn Trạm nhất định sẽ bị dọa đến mức run rẩy lẩy bẩy, ngoan ngoãn giao ra truyền thừa, chờ đợi xử lý.
“Không biết Nhà họ Đổng sẽ xử lý tôi như thế nào.” Tần Trạm tò mò hỏi.
“Để anh tự phế bỏ tu vi của mình, lại cắt đứt một cánh tay, tôi sẽ hết sức giúp anh giữ được tính mạng.” Khương Bách suy nghĩ một chút rồi nói.
“Gần đây có phải ông đã trở thành ông già ngu ngốc rồi phải không?” Tần Trạm đột nhiên hỏi.
“Anh nói cái gì?” Khương Bách nhất thời không kịp phản ứng rác rưởi như tên cậu chủ Đồng kia, một quyền của tôi cũng có thể đảm chết, mà cậu nhà họ này muốn lấy truyền thừa, cử việc để anh ta tới tìm tôi, tôi cũng không ngại đánh chết anh ta
Tân Trạm cười lạnh nói.
Cái tên cậu hai nhà họ Đổng này cũng kiêu ngạo
Tùy tiện tìm người, dùng dăm ba câu liên bắt anh phải giao ra vạn luyện chỉ thuật, tự phế đi tu vi. Cái tên cậu hai nhà họ này, coi mình là ai vậy? Là hoàng đế cao quý à? gan lớn Sắc mặt của Khương Bách lập tức đỏ lên.
Trạm anh đừng có mà nói linh tinh, cậu hai nhà họ Đồng là thiên tài ngút trời, gần đây đã đột phá hóa cảnh, là thiên tài chân chính có một không hai, anh dám nói xấu cậu ấy như thế, thì cứ chờ chết đi.” Khương Bách trào phúng nhìn Trạm.
Ánh mắt giống như là nhìn một người chết.
Sắc mặt của Tân Trạm cùng dẫn dần lạnh xuống, rút ra thanh đồng kiểm. ông ba giây đồng hồ cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không thì ông chết đi cho tôi.”
Xem ra cái Nhà họ Đổng này, hoàn toàn chính xác là rất mạnh, đến cả Khương Bách cũng dám có can đảm khiêu khích anh.
Cảm nhận được sát ý bức người của Trạm kia, sắc mặt của
Khương Bách lập tức thay đổi, vội vàng xoay người chạy trốn. Gần đây ông ta đã trở thành khách của Nhà họ Đồng, có chút đắc ý, lúc này mới nhớ lại, người trước mặt này khủng bố đến cỡ nào. Hai giây sau, một ánh sáng lạnh của kiểm đột nhiên xẹt qua giữa không trung. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu me tung tóe, một đầu cánh tay đã bị chặt đứt “Tân Trạm, anh không giữ lời hứa”
Khương Bách một bên chạy trốn, một bên gào thét. quên nói. Giây thứ nhất bắt đầu tính từ lúc tôi nói chuyện. Tân Trạm cười lạnh thu kiếm lại.
Trong lòng anh, ý chí chiến đấu đã nhen nhóm. Cái tên cậu hai nhà họ Đổng này có tu vi hóa cảnh tông sư, vậy thì đúng là rất mạnh.
Nhưng Tân Trạm bây giờ, cũng không phải không có cùng sức để đánh một trận với tu vi hóa cảnh.
Anh cũng muốn gặp để biết một chút, cái tên thiên tài vang danh thế giới ẩn này, rốt cuộc thì có bản lĩnh gì.
Sáng sớm hôm sau.
Tăng Lực dân theo một ông già mặc áo choảng màu xám đến biệt viện. “Cậu Tân.”
Lão già nhìn qua thi tuổi tác đã khả lớn, mặt mũi cũng đã nhắn nheo. Trên người có mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn thấy Tần Trạm thì lập tức chào hỏi.
Tân Trạm cũng đáp lễ lại. “Không biết tiền bối xưng hô như thế nào? “Cậu có thể gọi tôi là ông Lý.” Lão già nói.
Ông Lý lập tức chú ý tới bã thuốc mà Tần Trạm ném ở bên cạnh, những vật này còn chưa kịp vứt bỏ. “Cậu Tân còn trẻ như vậy, liền trở thành trưởng lão của Phủ Dược Thần, xem ra rất chăm chỉ “Để tôi nhìn xem, Cậu Tân đang luyện chế đan dược gì, chắc hắn sẽ có chút.”
Ông Lý đi qua sở lên bã thuốc.
Ba chữ không tầm thường còn chưa kịp nói ra, ý cười trên gương mặt ông ta đột nhiên biến mất, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Làm một trưởng lão đến nhà họ Khương để làm khách, ông ta đã luyện chế đan dược cả một đời, sau khi xem xét, phát hiện những cặn thuốc này, là