Sức ảnh hưởng của Hội Phạn Thiên này không nhỏ, không ngờ lại rác rưởi như sớm biết vậy thì đã tự mình ra tay rồi.
“Thưa gia chủ Hành, tên Thần Trạm này ranh ma xảo quyệt, chính ông cũng rất rõ điều đó. Cậu ta tự cho nổ xác để giữ mạng, chúng tôi không thể nào đoán ra được.”
Phạn Nhất âm trầm nói: “Vả lại, thưa ông, ông vẫn luôn giữ bí mật với chúng tôi rằng thứ mà ông muốn là gì, sự tương tác giữa chúng ta không đủ tin tưởng nhau, hợp tác như vậy sao có thể thuận lợi được?”
“Cũng không thể không nói cho cậu biết.” Gia chủ họ Trịnh thở dài nói: “Là một báu vật của họ Trịnh nhà chúng ta, một khối ngọc quyết, nhưng bây giờ Tần Trạm chạy rồi, cậu có biết cũng chẳng có ích gì.”
“Cũng chưa hẳn.” Phạn Nhất nói: “Theo thông tin tôi có, Tân Môn cũng đang tìm kiếm Tần Trạm, có lẽ kẻ này chưa thể thoát khỏi nguy hiểm. Nếu gia chủ Hành có thể mô tả lại hình dáng cụ thể của ngọc quyết cho chúng tôi biết, không chừng có thể tìm ra.”
Gia chủ họ Trịnh nghe vậy, đôi mắt sáng lên, miêu tả lại một phen.
“Thứ này.
Phạn Nhị đứng một bên vừa nghe xong, khuôn mặt đột nhiên hơi bien sac.
“Hình như tôi đã từng thấy rồi.”
Mấy người còn lại lập tức nhìn về phía gã.
“Phạn Lục từng phát hiện một khối ngọc quyết như vậy trong nhà cổ.” Lời của Phạn Nhi khiến mặt của Phạn Lục biến sắc theo.
“Bên trong vật này có càn khôn có lẽ Tần Trạm giấu nó bên trong đó.” Gia chủ họ Trịnh kích động nói.
Lần này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phạn Lục vừa đuổi tới.
“Phạn Lục, miếng ngọc quyết kia đâu?” Phạn Nhất quát lên.
“Hội trưởng, cái này.” Khuôn mặt Phạn Lục như bị trét đủ các loại gia vị khác nhau, đủ mọi màu sắc.
“Thưa mấy vị hội trưởng, đã đến lúc này rồi mà còn giả bộ với nhà họ Trịnh làm gì nữa?” Tần Trạm đột nhiên lớn tiếng nói.
“Cậu là ai?” Phạn Nhất ngớ ra, dường như anh ta chưa từng gặp cái người tên Tần Trạm này.
“Hội trưởng, chúng ta bị lộ tẩy rồi, dứt khoát cá chết lưới rách luôn đi.”
Tần Trạm hét lớn một tiếng, cởi luôn áo khoác màu đen ra.
“Là Tần Trạm!
Nhóm người của Hội Phạn
Thiên vô cùng sợ hãi.
Người mà bạn chúng vẫn luôn tìm kiếm sao lại xuất hiện ở đây, lại còn chủ động để lộ thân phận.
Sắc mặt của gia chủ nhà họ
Trịnh lại càng đổi nhiều hơn nữa, Tần Trạm đang có ý gì đây? “Ra tay đi.”
Tần Trạm rút thanh kiếm đồng ra, ánh kiếm xẹt qua, mấy cao thủ nhà họ Trịnh bị chém chết tươi.
“Được lắm! Hội Phận Thiên, chúng mày vậy mà dám lật lọng hợp tác với Tần Trạm, muốn hốt gọn một mẻ nhà họ Trịnh chúng bọn tao.”
Gia chủ nhà họ Trịnh chớp mắt đã hiểu ra ngay, ông ta giận tím mặt, dùng một tay đánh bay Phạn Nhất ra ngoài.
“Gia chủ Hành, chúng tôi không phản bội ông.” Phạn Nhất đau đớn, tranh thủ thời gian giải thích.
Mà chỉ trong chớp mắt, Trần Trạm gần như đã giết sạch võ giả nhà họ Trịnh có mặt ở đây.
Những người khác trong Hội Phạn Thiên đều trợn tròn mắt, tình thể biến hóa quá nhanh đã vượt quá cả dự đoán của bọn chúng.
Chẳng lẽ hội trưởng thật sự âm thầm bắt tay với Tần Trạm ư? “Còn ngây ra đó làm gì, máu bắt nó lại!
Phạn Nhất giận dữ chỉ vào Tân
Trạm hét lớn.
Người của Hội Phan Thiên lúc này mới kịp phản ứng, nhao nhao lấy vũ khí ra nhào về phía Tần Trạm.
Nhưng mà Tần Trạm lúc này đã lùi đến trước cửa phòng làm việc.
“Muốn bắt tôi à, làm gì dễ như vậy.”
Nhìn đám người đang đuổi theo, đôi mắt Tần Trạm nhằm lại, một tấm bùa năm lọt trong tay lóe sáng lên rồi biến mất.
“No!”
Tần Trạm thầm niệm chủ, cơ thể đột nhiên lui lại.
Sau đó, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên từ bốn phương tám hưởng.
Cột đã bốn góc phòng nghị sự vậy mà vỡ nát cùng một lúc.
Những phần chịu lực chống trần đã bị sụp đổ, kéo theo cả một căn nhà lớn sụp đổ theo.
“Hỏng rồi, đại điện sắp sập rồi!” Có người hét lên.
Vô số gạch đá điên cuồng rớt xuống, phòng làm việc to lớn thoảng chốc đã trở thành mở nát vun.
Gia chủ nhà họ Trịnh cùng người của Hội Phan Thiên né tránh không kịp, tất cả đều bị chôn vùi trong lớp tường đổ nát.
Thành viên của Hội Phan Thiên chỉ có chút tu vi thấp kém, bây giờ chắc hẳn đã chết trong đó rồi.
Tần Trạm cười lạnh, anh biết chỉ bằng những thứ này thì không thể giết chết gia chủ nhà họ Trịnh và những hội trưởng kia được, cho nên chân đạp lên thanh kiếm đồng, bay nhanh về phương xa.
“Tần Trạm, thì ra mày cho cái chết!”
Sau trận nổ kia, mấy bóng người thoáng chốc đã đánh nát ngói bế ngói vụn, xông ra từ bên trong.
Trên người chúng dính đầy bùn đất, quần áo rách rưới, còn dính chút máu tươi, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Phạn Nhất cùng gia chủ nhà họ Trịnh căm hận nhìn bóng