Trịnh Mặc đột nhiên ngẩng đầu. Hai con mắt của hắn như đang lấp lánh cả lên. Rồi sau đó, bụp một tiếng, ông ta đã quỳ xuống trước mặt Tần Trạm “Tiền bối, tôi nguyện trở thành kẻ đầy tớ của con ngài. Đi theo đến bất cứ đâu.” Trịnh Mặc mở miệng nói.
“Mày cũng thông minh đấy. Nhưng mày có thể vì con của tạo mà làm những gì?” Châu Cẩm cười nói.
“Trời đất linh khí biến hóa, các bí cảnh đã bắt đầu xuất hiện, tôi có nhiều năm kinh nghiệm của một võ đạo cảnh, lại có tu vi hóa cảnh nhị phẩm. Có thể giúp công tử dẹp sạch mọi chướng ngại.” Trịnh Mặc đáp.
“Kẻ tôi tớ Trịnh mặc xin bái kiến chủ nhân.”
Trịnh Mặc cắn răng, bản thân ông ta đường đường cũng là chủ của một gia tộc, nay lại trở thành kẻ hầu của người ta đã thể lại còn chính là người mà hắn thù hận nhất.
Sự nhục nhã này đối với ông ta có thể nói là quá cực kì lớn rồi.
Nhưng mà còn sống mới có hy vọng, suy nghĩ này lóe lên trong đầu ông ta.
Nhà họ Hàn nay đã chùn bước rồi, ông ta chỉ có thể tự cứu bản thân mà thôi.
Tạm thời cứ phải nhẫn nhịn cho qua, ông ta không tin sau này không có cơ hội.
“Mày là một người thông minh. Tạo mong rằng mày sau này đừng làm ra những chuyện ngu ngốc.”
Châu Cẩm gật đầu, từ trên cao về ra một phù trận, sau đó chui vào người của Trịnh Mặc. Thân thể Trịnh Mặc liền run lên. Trên trán ông ta lấp loáng hiện lên một chữ “Bộc” rồi một chùm ánh sáng xuyên từ thân thể gã ra ngoài, nhập vào trong người của Tần Trạm. Tần Trạm cảm nhận được, những chùm ánh sáng này dường như chính là tính mạng của Trịnh Mặc. Chỉ cần một suy nghĩ trong đầu liền có thể khiến cho Trịnh Mặc lập tức chết ngay. * Còn ngây ra đó làm gì?” Châu Cẩm lạnh lùng hỏi.
Trịnh Mặc vội vã hướng về phía Tần Trạm liên tục dập đầu ba cái rồi kh mình khúm núm đứng về phía sau của Tần Trạm.
Phạn Thiên hội này mặc dù đã bị ta tiêu diệt rồi. Nhưng nơi này cũng không tệ lắm, nơi này có trận pháp thượng cổ bảo vệ, sau này có thể lập thành môn phải của nhà họ Tần ta.
Ngay sau đó, Châu Cẩm và Tần Trạm đốt hết hội Phạn Thiên. Châu Cẩm lặng lẽ gật đầu.
“Có điều nơi này âm khí quá nặng, không thích hợp cho môn phái Tần gia ta.”
Trên mặt đất, Châu Cẩm lại vẽ thêm một trận pháp. Lập tức khiến cho trời đất rung chuyển. Âm khí phần lớn đều xuyên nhập vào trong trận pháp.
“Tất cả đều là âm khí, quá có lợi cho con rồi.”
Châu Cẩm vẫy vẫy tay, rồi hồi một tiếng âm khí trên người Hứa Bắc Xuyên liền bay ra sa xuống trực tiếp trong trận pháp. Trận pháp như đói như khát lập tức nuốt lấy ngẫu nghiến âm khí này.
Thánh Thiên Hồ Ly cũng không tỏ ra yếu kém, miệng rít lên một tiếng rồi cũng chạy vào trong trận pháp. Mở to miệng nuốt lấy nuốt để âm khí.
“Con hồ ly mắc dịch này, cách xa ta ra một chút.
Mắt nhìn Thánh Thiên hồ ly hút lấy âm khí rất nhanh. Âm Thuần tức giận nói.
Thánh Thiên hồ ly không chút quan tâm còn tặng cho hắn một cái ảnh mắt cao ngạo đầy khinh thường, tiếp tục hút lấy âm khí.
Âm Thuần cũng không chửi rủa nữa. Một người một yêu quái thay nhau hấp thu âm khí. Không quá lâu, âm khí tích lũy cả trăm năm của Phan Thiên hội đã bị hút cạn sạch. * Đáng tiếc là ta không thể hút lấy.” Diệp Đan Thanh tỏ ra rất tiếc rẻ.
Tần Trạm thì có chút ngưỡng mộ.
Mẹ vẫy tay một cái liên biến ra được những đạo cụ đặc thù của trận pháp. Nếu như mình cũng có được bản lĩnh như vậy, thực lực nhất định sẽ tăng tiến thêm một bước rất lớn.
“ Đã thật.” Âm Thuần vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn, bước đi ngả nghiêng đâm vào Hứa Bắc Xuyên. Mặt của Hứa Bắc Xuyên có chút đen, cái này tự do Âm Thuần tự chuốc lấy rồi, gã không phải muốn tự đoạt lấy thân xác sao?
Thánh Thiên hồ ly tỏ vẻ mệt mỏi quay lại cuộn tròn trong lòng Châu Cam.
“ Đi thôi.” Xác định Phan Thiên hội không còn ai sống sót. Đoàn người mới rời khỏi.
Trở lại phủ Dược Thần, Tần Trạm đem Lâm Tuyết Trình đang rất yếu ớt giao cho Khương Mạch Liên.
“ Đứa trẻ này bị thương nặng quá rồi.” Khương Mạch Liên dáng vẻ đau lòng nói với Tần Trạm.
“ Phủ chủ, vì anh rể dù phải làm bất cứ việc gì con cũng tình nguyện. Vốn dĩ đều do con hại anh rể” Lâm Tuyết Trình yếu ớt nói.
“ Con nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Khương Mạch Liên an ủi vỗ về Lâm Tuyết Trinh một hồi rồi đóng cửa đi ra ngoài. * Phủ chủ, có phải tình trạng của Lâm Tuyết Trình rất xấu không?”
Bên ngoài cửa, Tần Trạm đã chú ý thấy Khương Mạch Liên nhíu mày lo âu.
“Cơ thể của Tuyết Trinh là cơ thể thuần dương, nhưng bây giờ trong cơ thể của Tuyết Trinh hầu như dương khí đã cạn kiệt rồi.”
Lời của Khương Mạc Liên khiến trong lòng của Tần Trạm đau đớn.
“Một nhát kiểm đó, nếu như chỉ là người thường thì Tuyết Trinh đã chết rồi, nhưng chính vì có cơ thể thuần dương nên hiện nay vẫn còn kéo dài được một chút.” Tần Trạm cuối cùng đã hiểu ra.
“Anh cũng biết, cơ thể thuần dương vô cùng hiếm có, nhưng vì cái cơ thể thuần dương khí này cũng không phải là vô cùng vô tận, trong chớp mắt cũng có khả năng tiêu tan mất hết “ Lâm Tuyết Trinh sẽ chết sao?” Tần Trạm thở dài một tiếng rồi nói.
Chẳng trách tại sao