“Có chút bản lĩnh, không trách có thể gài bẫy được Đổng Thiên Lâu.”
Tào Phá Địch khẽ liếm khỏe môi, trên mặt hiện lên đầy ý chí chiến đấu mà rút trường đạo ra.
Cuối cùng thì trong hai trong mắt của Tân Trạm cũng đã lộ ra ánh sáng của sự giết chóc, cầm kiếm Thanh Đồng vào trong tay.
“Cậu Tào, phiên đấu giá có quy định cấm đánh nhau, xin đừng khiến cho tôi phải chịu khó xử.
Ngay tại lúc này, một lão già đi về phía đám người Tần Trạm. Ông già vung tay lên, chỉ trong nháy mắt sau đó, ông ta đã đánh tan nguồn sức mạnh to lớn đang được dồn nén lại ở nơi này.
“Tôi muốn giết một tên vô dụng còn chưa lên tới được cảnh giới Hóa Cảnh, Vấn Tông của các người cũng phải tiến lên ngăn trở hay sao!” Tào Phá Địch cau mày lại, nói.
“Bất kể là tu vi có mạnh hay yếu thì cũng đều là khách của
Vấn Tông chúng tôi.”
Sắc mặt của ông lão trong lúc nói chuyện không hề thay đổi chút nào, thân thể mơ hồ đứng ở giữa hai người.
“Cậu chủ, lấy chuyện chính làm chủ.” Một người làm già đang đứng ở một bên thấy tình hình như vậy thì cũng nhanh chóng tiến đến, mở miệng khuyên bảo Sắc mặt của Tào Phá Địch liên tục biến hóa mấy lần, cuối cùng mới hừ lạnh một tiếng.
“Được, hôm nay tôi nể tình mặt mũi của Vấn Tông”
Tào Phá Địch nhìn về phía Tân Trạm nói: “Cậu rất may mắn, nơi này không thể đánh nhau, nếu không cậu sẽ lập tức chết ở trước mặt của Tào Phá Địch tôi.”
“Nhưng mà lần sau gặp mặt, chưa chắc rằng cậu lại có thể có được vận may tốt đến như vậy nữa đâu.” Tào Phá Địch xoay người rời đi.
“Thật ngại quá cậu Tân, đã để cho cậu bị sợ hãi rồi” Ông lão cười, chắp tay với Tân Trạm: “Đây là một bình Hồi Nguyên đan, coi như là bày tỏ tấm lòng nho nhỏ” Vừa nói lời này, ông lão vừa đưa đan dược cho Tân Trạm.
Tần Trạm cầm lấy đan dược, âm thầm than thở, Vấn Tông này đúng là ra tay hào phóng, thứ tùy tiện tặng cho người ta cũng đã là loại đan dược cấp Đất như thế này. Những người ở xung quanh rối rít để lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Quả thực là vận may của Tần Trạm rất tốt, không những không hề bị Tào Phá Địch vả mặt ở ngay trước mắt của tất cả mọi người, còn kiếm về được một bình đan dược.
Bởi vì ở dưới con mắt đánh giá của bọn họ, những người ở thế giới bên ngoài căn bản là không thể nào sánh bằng những người ở trong thế giới ẩn, huống chỉ tu vi của hai người còn chênh lệch cả một cấp bậc.
Cho dù Tần Trạm có thể chống đỡ được sức mạnh đè ép của cảnh giới Hóa Cảnh thì anh cũng sẽ không phải là đối thủ của Tào Phá Địch.
Không hề bị tiết mục xen giữa này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, Tân Trạm và Chúc Diễu cũng đi vào bên trong phiên đấu giá.
Toàn bộ hội trường phiên đấu giá của Vân Tông đều được thiết kế theo hình thức lô riêng biệt giống như các lô ghế độc lập bên trong nhà hát kịch.
Tân Trạm và Chúc Diêu đi vào một lô ghế rồi ngồi xuống, mà những người ở xung quanh cũng giống như vậy, nhanh chóng tiến vào bên trong một lô ghế
Tần Trạm thử phóng thần thức ra, nhưng mà anh lại phát hiện, bên ngoài của những lô ghế khác đều có bùa chủ ngăn cấm bảo vệ.
Cách làm giống như thế này, ở một trình độ nhất định nào đó thì sẽ có thể bảo vệ được cho những người tới mua hàng.
Đợi không bao lâu thì đã có một lão già đi ra từ trong trung tâm của hội trường, tuyên bố rằng phiên đấu giả chính thức bắt “Các bạn, hoan nghênh mọi người tới với phiên đấu giá do Vấn Tông của chúng tôi làm chủ” Ông lão tươi cười giới thiệu một vài quy định, sau đó nói.
“Cũng giống như những lần trước đây, toàn bộ tất cả những món đồ đấu giả trong ngày hôm nay đều đã được Vấn Tông của chúng tôi kiểm nghiệm và chứng nhận là thật, mời mọi người cứ yên tâm mà mua”
Ông lão không nói nhiều, sau khi nói xong thì cũng rất nhanh đã lấy món đồ đấu giá đầu tiên ra.
Món đồ đầu tiên là một cái khiên có màu đồng cổ, có tác dụng ngăn cản sức mạnh trong một đòn tấn công của cảnh giới Hóa Cảnh.
Đối với những người của các gia tộc lớn trong thế giới ẩn, loại đồ vật này không khơi gợi ra được nhiều sự hứng thú lắm, nhưng mà đối với những người ở thế giới bên ngoài thì lại sục sôi đến ngất trời, người cuối cùng đã dùng mức giá hơn ba trăm năm mươi tỷ để giành được nó.
Sau mấy món đồ đấu giá thì chất lượng và đẳng cấp của các đồ vật cũng càng lúc càng được nâng cao lên.
Có Dược Vương cực phẩm, cũng có một vài những công pháp, bí kíp võ công không hoàn chỉnh, thậm chí còn có cả đá Phù Lục.
Hiện trường cũng vì vậy mà càng lúc càng sôi động, mọi người hô giả đều hết sức nóng bỏng và tha thiết. Ngay cả Chúc Diêu cũng mua một chuỗi dây chuyền có mặt làm bằng đá Phù Lục.
Món đồ này khiến cho Tân Trạm nhớ tới lúc còn ở đảo Cực Quang, người phụ nữ có tên gọi là Cổ Thanh Uyên kia cũng đã từng tặng cho mình một chuỗi đá Phụ Lục, nhưng mà mình còn chưa bao giờ sử dụng qua.
“Đồ vật được đem ra đấu giả tiếp theo đây chính là một bộ sách về thuật Luyện thể cao cấp, Bá Vương Chiến Thế.” Ông lão cười, sau đó lấy ra một quyển sách có vẻ rất cổ xưa.
Nhất thời, toàn bộ hiện trường nổi lên một trận âm ĩ. Có lẽ, món đồ đấu giả cao cấp nhất của phiên đấu giả lần này chính là cuốn Bá Vương Chiến Thế kia rồi.
Danh tiếng của thuật Luyện thể này cực kỳ lớn, ba trăm năm trước đã từng có người tu luyện thành công. Lúc ấy người đó càn quét giới võ thuật, trong lúc nhất thời, nở mày nở mặt, có một không hai.
Nhưng mà sau đó, bộ công pháp này cũng đã thất truyền theo sự biến mất của người kia, không nghĩ tới, ngày hôm nay, nó lại lần nữa ra đời, xuất hiện ở trước mắt của người đời.
“Tiền bối, tôi nghe nói việc tu luyện cuốn Bá Vương Chiến Thế này là vô cùng khó khăn, thậm chí còn có nguy ểm có thể dẫn tới nổ tung cơ thể, có phải là thật hay không?” Có người ở phía dưới xen vào nói.
“Không sai, tôi cũng nghe nói. Nếu không phải là như thế, thì cũng sẽ không có tình cảnh, trong gần một nghìn năm qua, chỉ có một mình Chiến Thần kia là luyện thành được bộ Bá Vương Chiến