Hình nộm khổng lồ biến mất, ba người đều khá hưng phấn.
Bọn họ khôi phục tu vì một lúc, lấy can đảm rời khỏi đại điện.
Đã không còn hình nộm khổng lồ, Tân Trạm không cần lúc nào cũng vận chuyển Việm Ma thể.
Anh đi giữa những hình nộm loại nhỏ hoặc loại trung, những hình nộm này lập tức lộ vẻ e ngại, lần lượt tránh né để ra một con đường.
Hai người đều cực kỳ phấn chấn đi theo Tân Trạm về phía trước.
“Cuối cùng cũng có thể đi ra!” Diệp Thành đã sắp muốn chảy nước mắt thành dòng.
Bị nhốt một tháng trời, ba người bọn họ đều sắp điên rồi.
Tân Trạm dừng bước chân nhìn họ nói: “Cứ đi như vậy, hai người không thấy bị thua thiệt sao?”
“Có ý gì?” Râu quai nón sửng sốt.
Hiện tại trong đầu anh ta chỉ muốn mau trốn ra ngoài.
“Đừng quên quên chúng ta tới bí cảnh để làm gì.
Hiện tại tôi có quỷ lửa ở đây, không cố gắng vơ vét sạch cái đại điện này à.
” Tần Trạm cười ha ha.
“Người anh em, con người của anh đủ trượng nghĩa đấy.
Râu quai nón giơ ngón tay cái lên.
Nếu như Tần Trạm không nói, anh hoàn toàn có thể tự độc chiếm chỗ tốt, nhưng anh lại không làm vậy.
Lời của Tần Trạm khiến trong lòng hai người kia lập tức hừng hực.
Dù sao di tích tông môn nguyên vẹn chưa bị người ta vơ vét gì, trời mới biết bên trong có bao nhiêu thứ tốt.
Vì vậy, ba người bắt đầu không ngừng lục soát bên trong cung điện cổ xưa này.
Hơn nữa rất nhanh thì đã có thu hoạch.
“Ha ha, phát tà rồi, lần này chúng ta có thể phát tài rồi.
” Diệp Thành mừng rỡ như điên.
Mở đại cửa một gian phòng đầy bụi, ba người phát hiện bên trong cất giấu không ít linh thảo dược vương, thậm chí còn có Dược Hoàng, hơn nữa được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo.
“Dược Hoàng khó tìm, bên ngoài gần như đã biến mất không còn.
Không uổng phí lần này chúng ta mạo hiểm, quả nhiên cầu phú quý trong nguy hiểm.
”
Râu quai nón tấm tắc đưa ý kiến: “Tôi có đề nghị, lúc nãy chúng ta có thể thoát khỏi vòng vây là Tân Trạm trả giá nhiều nhất, tí nữa cho dù là vật gì, Tần Trạm sẽ được lấy phân nửa, còn một nửa hai chúng ta chia đều.
” “Được.
” Diệp Thành đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thái độ kiên quyết của hai người, Tần Trạm cũng không nói gì, nếu không ngược lại khiến mình có vẻ được lợi còn giả vờ.
Ba người đi vào đại điện khác, trong điện cất giữ không ít vũ khí.
Lưu giữ hoàn hảo, phẩm cấp rất cao.
“Nơi đây lại có vô số tinh thạch thuộc tỉnh kim, thứ này có tác dụng gì chứ.
” Râu quai nón tìm trong một phòng khác, có chút thất vọng.
“Hai người có ai muốn lấy thứ này không, tôi không cần.
” Râu quai nón nói.
Diệp Thành cũng lắc đầu.
“Vậy đều thuộc về tôi.
”
Tần Trạm cười, lấy thông thiên đỉnh ra, hút những tinh thạch thuộc tính kim này vào.
Ngay lập tức tinh thạch trong cả phòng đều bị quét sạch không còn.
Mà trên thông thiên đỉnh có một ánh sáng màu vàng óng.
Trên hoa văn của nó, đột nhiên xuất hiện hoa văn màu vàng.
“Con bà nói, của cậu là bảo vật gì thế.
”
Râu quai nón lập tức trợn to hai måt.
“Bảo vật có thể luyện hóa tinh thạch ngũ hành, tôi có chút ẩn tượng.
” Râu quai nón trầm tư suy nghĩ, vô đầu một cái: “Mẹ nó, sao tôi không nghĩ ra nhỉ.
”
Mà mấy người tới đại điện cuối cùng, trong điện không có bảo vật.
Chỉ có phía trước điện xuất hiện một pho tượng đứng thẳng.
pho tượng là một người văn sĩ trung niên, dường như là nhà nho, phía trước đặt bàn thờ lư hương, đệm cói.
“Nơi này hình như là nơi bái sư.
” Diệp Thành sở cắm một cái nói.
Râu quai nón đảo tròn mắt, bước nhanh tới.
Anh ta bịch một cái quỳ trên đệm, cung kính dập đầu mấy cái vang tiếng với bức tượng văn sĩ kia.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Thành có chút cạn lời.
“Tục ngữ nói tâm thành thì linh, ông đây từng xem nhiều chuyện xưa, gặp mặt dập đầu là không sai đâu.
”
“Dập đầu với pho tượng này chắc chắn có chỗ tốt.
Hai người cũng qua dập đầu đi.
” Râu quai nón thần bí nói.
“Thôi dẹp đi, đều là vật chết.
”
Diệp Thành cạn lời.
“Tôi thấy lư hương này không tồi, hình như phẩm chất không bình thường.
”
Mắt Diệp Thành khẽ di chuyển, trực tiếp lấy lư hương trước pho tượng.
Tần Trạm nhìn pho tượng kia một chút, thấy pho tượng có ảnh sáng nhàn nhạt toả ra, khá bí ẩn, cũng thu vào.
“Con bà nó, hai người quá không chân chính.
” Râu quai nón tỉnh lại lúc này mới phát hiện bản thân thua thiệt.
“Để cho anh bái sư trước rồi, chúng tôi còn chưa đầu, pho tượng kia có truyền cho anh bảnh lĩnh kinh thiên động địa nào không.
” Diệp Thành trêu chọc nói.
“Cút đi.
Gò má Râu quai nón đó lên, vội vàng ôm chặt đệm cối dưới chân.
Dọc theo con đường này.
Ba người vợ vét cổ điện một trận, tất cả đều thắng lợi trở về, thu hoạch tương đối khá.
Lần tuy tuy suýt chút nữa thì ngủm, có điều thu hoạch cũng không tệ lắm.
Điều này khiến bọn họ mừng rỡ ra måt.
Cuối cùng đi ra khỏi cung điện cố.
Ba người đều có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn.
Râu quai nón còn muốn nói gì, Tần Trạm đột