Sự xuất hiện của Phương Kính Diệu khiến cho toàn thể mọi người trong đại sảnh lập tức trở nên xôn xao, nhiệt tình. Rất nhiều người đều ào ào đi tới chào hỏi ông ta.
Tô Uyên hỏi: “Anh có muốn tới chào hỏi ông ấy chút không?”
“Không.” Tần Trạm nghĩ cũng không thèm nghĩ lập tức từ chối.
Anh không giống với những người khác, người khác thì cần tạo dựng mối quan hệ có lợi để trợ giúp bản thân sinh tồn nơi hồng trần này, còn Tân Trạm chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh thì cái gì anh cũng không sợ.
Thế nên, dù có người có địa vị cao hơn ở đây đi nữa thì trong mắt Tần Trạm cũng không có gì khác biệt, muôn ngàn chúng sinh đều bình đẳng như nhau.
Rất nhanh, ánh mắt của Phương Kính Diệu đã quét tới vị trí của Tần Trạm.
“Tên nhóc con này, không biết đi qua đây chào hỏi ngài Phương hay sao?” Người thanh niên đứng bên cạnh ông ta cực kỳ không vui nói.
Người này không ai khác ngoài cái vị Tất Tiêu Dao trong lời của Liễu Thành Dương kia.
“Người đâu, đem cậu ta lôi lại đây.” Tất Tiêu Dao phất tay nói.
“Vâng!” Hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh gã lập tức cúi người đáp.
“Dừng lại.” Đúng lúc này, Phương Kính Diệu cản lại hai người kia, nhíu mày nhìn về phía Tất Tiêu Dao nói: “Tôi biết cậu không ưa cậu ta, nhưng người ta là cháu rể của thầy Tô, cậu hiểu không?”
Tất Tiêu Dao nắm chặt nắm đấm, không nói gì.
“Đi mời cậu ấy lại đây.” Phương Kính Diệu phất tay nói.
Tất Tiêu Dao hừ một tiếng nhưng vẫn y lời mà đi về phía Tần Trạm.
“Ai da, có phiền toái rồi!”
“Quan hệ của Tất Tiêu Dao và Địch Sáng rất tốt, giờ Địch Sáng chết rồi, gã Tần Trạm này chắc hẳn cũng không sống tốt được mấy ngày đâu.”
“Ủa? Không phải nói nhà họ Địch chỉ là bị ngoài ý muốn xảy ra cháy lớn hay sao?”
“Lời như vậy mà cũng tin được à? Nghĩ kỹ lại xem, ngọn lửa kiểu gì mà có thể đốt người khác thành thấy khô cho được hả?”
Rất nhanh, Tất Tiêu Dao đã đi tới trước mặt Tần Trạm. Chiều cao của gã ít nhất cũng phải là một mét tám lăm, dáng người to lớn của gã cùng với thân hình gầy tong teo của Tần Trạm đúng là tạo ra một sự đối lập không hề nhẹ. Tất Tiêu Dao híp mắt đánh giá Tần Trạm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Dựa vào hơi thở có thể đoán được người này còn không phải là một nội kình đại sư, làm sao mà giết được gã đào phạm ở nước ngoài kia chứ?
“Ngài Phương tới, cậu không biết đi qua chào một câu à?” Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Tần Trạm liếc mắt nhìn thoáng qua anh ta, cười nói.
“Sao tôi phải qua chào hỏi chứ?”
“Người nhà quê có phải là không biết chút lễ phép nào không hả? Có cần tôi dạy cậu không?”
“Người nhà quê?” Tần Trạm còn chưa nói gì, Tô Uyên đã nhìn qua, lạnh giọng hỏi. “Tất Tiêu Dao, có phải cái tỉnh này không giữ nổi anh nữa rồi không?”
Tất Tiêu Dao lập tức cúi đầu nói: “Xin chào cô Tô.”
“Tôi thấy người không biết phép tắc là anh đấy. Ngài Phương nói anh qua mời Tần Trạm, vậy tôi hỏi, đây là cái thái độ để anh mời người khác hay sao hả?” Tô Uyên khí phách nói.
“Cô Tô, tôi.” Tất Tiêu Dao vừa định giải thích thì Tô Uyên đã phất tay nói:
“Mời lại!”
Trong lòng Tất Tiêu Dao buồn bực, nhưng gã không dám đắc tội với Tô Uyên nên chỉ có thể muối mặt mà quay lại trước mặt Tần Trạm.
“Ngài Phương có lời mời.” Tất Tiêu Dao sắc mặt lạnh lùng nói.
“Thái độ không đủ thành khẩn, mời lại!” Tô Uyên không hề lưu tình nói.
Tất Tiêu Dao nghiến răng, cực kỳ nỗ lực nén lại lửa giận nói: “Vâng…”
Ngay sau đó, gã quay lại trước mặt Tần Trạm, tâm không cam, tình không nguyện mà cúi đầu nói: “Tần… Cậu Tần, ngài Phương có lời mời.”
Tần Trạm cười khẽ, đứng lên nói:
“Được.”
Anh cúi đầu nói với Tô Uyên: “Đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”
Sau đó cứ thế đi theo sau Tất Tiêu Dao, Tần Trạm bước về phía bàn mà Phương Kính Diệu đang ngồi.
Mọi người xung quanh kinh ngạc cảm thán: “Đúng là lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, có nhà họ Tô chống lưng, tôi thấy toàn cái tỉnh này cũng chẳng có mấy người dám trái ý Tần Trạm rồi.”
“Cái này thì chưa chắc, mọi chuyện còn có thể thay đổi nữa, tương lai làm gì có ai nói trước được điều gì.”
Rất nhanh, Tần Trạm đã đi tới trước mặt Phương Kính Diệu.
“Xin chào, ngài Phương” Tần Trạm khách khí nói.
Phương Kính Diệu gật đầu, đưa tay nói: “Mời ngồi.”
Cả một cái bàn lớn lại chỉ có ba người ngồi. Một là Phương Kính Diệu, hai là Tất Tiêu Dao, ba chính là Tần Trạm.
“Ngài Phương tìm tôi có chuyện gì ư?” Tần Trạm bình tĩnh hỏi.
Phương Kính Diệu cười nói: “Tần Trạm, danh tiếng của cậu dạo gần đây nổi như cồn, đến mức tôi cũng thường thường nghe thấy.”
“Ngài Phương quá khen rồi.” Tần Trạm nhàn nhạt đáp, thái độ chẳng hề biến hoá.
Phương Kính Diệu xoa cắm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ba tên đào phạm của Thập Long môn chết rồi, cậu biết chuyện này không?”
“Thập Long Môn