Người ở giữa không trung, Tân Trạm nổi lên linh khí, đột nhiên vung tay.
Kiểm thanh đồng trong tay anh giống như sao băng xuyên qua bầu trời, hướng về phía trung tâm của trận pháp.
Sau đó, nó từ từ đáp xuống trung tâm trận pháp, làm mặt đất rung chuyển thành nhiều vết nứt, khiến trận pháp ngay lập tức bị hư hại.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp trên bầu trời tỏa ra một luồng linh khí, toàn bộ đội hình bắt đầu run rẩy rối loạn.
“Thành công” Tân Trạm ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, thở phào nhẹ nhõm.
Trong cung điện.
Một xác sống đang muốn xuyên thủng lồng ngực của một võ giả của nhà họ Vân.
Nhưng anh ta đột nhiên cứng đờ.
Không chỉ xác sống, mà tất cả cơ thể của đám người mất ý thức đều nhất thời cứng lại, như thể bị thi triển Định Thân Thuật vậy.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, những xác sống này lần lượt ngã xuống đất và chết điếng sau vài giây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cậu chủ nhà họ Phong không khỏi kinh ngạc, lập tức nghĩ tới Tần Trạm và những người khác trong cung điện đã làm.
“Chẳng lẽ là do bọn họ làm?”
Mọi người đi vào sâu trong cung điện, chỉ thấy Tân Trạm lấy ra một ít linh thạch cỡ nắm tay từ trung tâm trận pháp kia.
Linh khí trong linh thạch khá hòa hợp và rất đầy đặn, thậm chí còn có một ít linh thạch nguyên vẹn chưa sử dụng.
“Vừa vặn, chúng ta mỗi người một cái.
”
Tần Trạm gỡ xuống bốn viên linh thạch liền thấy số lượng vừa phải, sau khi nhận một viên, anh ném ba viên còn lại cho Tô Uyên, Diệp Thành và Lạc Việt Ban.
“Linh thạch như vậy thật nhiều linh khí.
”
Mọi người đều có chút hâm mộ.
Trong thời đại mạt pháp, linh khí thiếu thốn, loại linh thạch này trên đời thật là hiếm có, chỉ cần xuất hiện một cái cũng có thể gây ra một trận mưa tanh gió máu.
Vậy mà bọn họ còn mỗi người có một cái.
Ánh mắt cậu chủ nhà họ Tào cũng hiện lên vẻ nóng vội, hằng giọng một tiếng rồi bước lên phía trước.
“Tân Trạm, chúng ta cùng nhau tấn công xác sống, cũng từng cùng nhau có phúc cùng hưởng.
Cái này có phải có chút không thích hợp không?”
HỒ? Ý của anh là?” Tần Trạm nhướng mày.
“Tôi cũng có góp chút công sức trong đó.
Linh thạch này cũng nên có phần của tôi.
Anh lấy ra ba viên linh thạch chia đều cho tôi, cậu chủ nhà họ Phong và Vân Như Ý.
Mọi người nghe vậy đồng loạt khẽ cau mày, cảm thấy lời giải thích của Tào Phá Kiệt có phần không thỏa đáng.
Ngay cả Vân Như Ý cũng lắc đầu.
“Ha ha, anh nói như vậy không thấy xấu hổ sao.
”
Diệp Thành chế nhạo.
“Tôi nói có gì sai?” Tào Phá Kiệt hừ lạnh.
“Anh chắc phải chỉ thẳng mặt.
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Lúc nãy Tần Trạm đã sớm nói với các người là không được vào đây.
Các người chẳng những ngu ngốc cứng rắn xông vào, còn dụ xác sống đến chỗ chúng tôi.
”
“Chúng tôi xông vào tiêu diệt trung tâm trận pháp, các người liền ở ngoài trợ mắt đừng nhìn không thèm hỗ trợ, hiện tại có chút lợi lộc còn muốn chia sao?”
“Tôi thật thắc mắc sao anh có thể mở miệng nói như vậy.
”
Lạc Việt Ban cũng hừ lạnh một tiếng: “Thật không biết liêm sỉ.
Trên đời đều đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Mọi người đều cảm thấy tức giận.
“Các người nói gì?” Cậu chủ nhà họ Tào bị hai người châm chọc, sắc mặt đột nhiên trở nên giận dữ.
“Các người nói xem, tôi có nên được hưởng chút lợi lộc này không?” Anh ta quay đầu nhìn về phía Cậu chủ nhà họ
Phong và Vân Như Ý như muốn nhận được sự ủng hộ từ bọn họ.
“Thứ này là thần y Trạm lấy được, tôi không thể ép buộc”
Vân Như Ý không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói rõ lập trường của mình.
“Anh Kiệt, đây là đồ do anh Trạm tự lấy được, nên để anh ấy quyết định đi.
” Cậu chủ nhà họ Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói.
“Hừm, nếu hai người họ đã nói như vậy, tôi đây sẽ chịu thiệt một chút, không so đo với anh ta nữa.
” Cậu chủ nhà họ Tào nói.
Tần Trạm im lặng không lên tiếng.
Cậu chủ nhà họ Tào này đúng là cực phẩm có một không hai, vong ân phụ nghĩa còn có thể nói thẳng như vậy.
“Mẹ kiếp, nếu không có chúng ta, những người này đã bị xác sống giết chết từ lâu rồi, còn muốn chia lợi lộc” Lạc Việt Ban thấp giọng mắng.
Tất cả mọi người đều tiêu hao không ít sức lực, ở trong cung điện nghỉ ngơi chốc lát sau đó mới đi tiếp.
Rất nhanh, không gian kiến trúc trước mặt họ liền thu hẹp lại, sau khi băng qua một hành lang dài, phía trước liền xuất hiện một cánh cổng bằng đồng.
Cánh cổng cao và rộng nhìn khá kiên cố.
Ở chính giữa có một thanh trường kiếm đâm sâu vào cánh cổng.
Điều đáng chú ý hơn là trên thanh trường kiếm có một xác chết đâm xuyên qua, khô quắt treo lơ lửng trên không nhìn rất thê thảm.
“Thanh kiếm này có thể đâm xuyên qua cánh cổng Thanh Vân Tông, e rằng không phải là vật bình thường” Cậu chủ nhà họ