**********
"Thực lực của Văn Tông đã mạnh đến nước này sao?" Sắc mặt của ông chủ nhà họ Tào có chút thay đổi, phải biết rằng Trương Quốc Tuấn chính là cậu chủ thứ ba của Vấn Tông.
"Đã như vậy, trước cuối tháng chúng ta phải bắt được và giết chết Tần Trạm."
Đôi mắt của ông chủ nhà họ Phong hiện lên sự lạnh lẽo.
"Nhưng cho dù là ở khoảng 500 hải lý, phạm vi vẫn là quá lớn.
Chỉ bằng thủ đoạn của võ giả, bắt được cấu tạ cũng quá khó." "Có muốn đi gặp đạo sĩ Bồ để tính ra vị trí của cậu ta không?" Ông chủ nhà họ Tào đề nghị.
"Nếu có thể xác thực được vị trí, trả giá bao nhiêu cũng không tiếc" “Chúng ta hãy chờ xem, nếu như thật sự không tìm thấy, liền suy tính ra vị trí cụ thể trong đó, sau đó giết cậu ta." Ông chủ nhà họ Phong trầm giọng nói.
Trên đảo, chia tay Tấn Trạm, Râu quai nón suy nghĩ một chút liền đi thẳng vào phòng sư phụ "Sư phu, xin hãy giúp Tần Tram." đã mặt không Vừa bước vào cửa, Rau Quạt Nón cung kính quý trên đất, vẻ mặt khán cầu với biểu hiện này của anh ta, hiện tai người duy nhất có thể giúp được Tấn Trạm, chính là sư phụ của anh ta.
"Đứa nhỏ như con từ nhỏ đã rất quật cường, rất ít câu xin sư phụ, bây giờ lại vì một người ngoài mà quỳ xuống trước mặt sư phụ"
Ông cụ liếc mắt nhìn Lạc Việt Ban một cái, sau đó là một tiếng thở dài, "Vì sao? Chỉ bởi vì cậu ta cho con một ít lợi ích sao?" "Sư phụ, người đã dạy con thế nào là thế sự khó lường, lòng người khó dò, muốn con chủ ý duy trì khoảng cách thì sẽ không bị lừa.
Con vẫn luôn làm như vậy, cũng tránh được việc gặp phải tiểu nhân, nhưng Tấn Trạm không phải là người như thế." "Vậy thì tại sao?" Ông cụ nhìn về phía Lạc Việt Ban.
"Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy không ngại nguy hiểm cứu con, chúng con bị nhốt một tháng, anh ấy luôn không từ bỏ hy vọng.
Lần này ở Thanh Vân Tông, anh ấy cũng có cách để bỏ trốn, nhưng anh ấy lại lựa chọn ở lại chiến đấu vì mọi người, đột nhiên con cũng hiểu được, anh ấy không hề xem con trở thành người qua đường, con cũng coi anh ấy như anh em."
Ông cụ hơi xúc động, Lạc Việt Ban từ nhỏ đã cùng ông lớn lên, tính tình có phản hướng nội điều này khiến cho - munh anh ta từ nhỏ đến lên không hề có bạn bè.
Rốt cuộc Tấn Trạm có bao nhiều sức hấp dẫn có thể khiến cho Lạc Việt Ban nguyên ý vì anh mà quỳ xuống cầu tình "Sư phụ đã hiểu, kinh mạch của Tần Trạm bị phong be không thể sử dụng linh khí.
Bản lĩnh của sư phụ, chính xác phù hợp với cậu ta."
Ông cụ suy nghĩ hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ngày mai con dẫn cậu ta đến bờ biển, về phần học được bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu ta." "Cảm ơn sư phu." Lạc Việt Ban sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt lộ rõ kích động.
không thể truyền ra ngoài, nhất là tuyệt học của sư phụ, có thể nói ra lời này, xem ra đã chấp nhận Tần Trạm.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Việt Ban đưa Tần Trạm và Diệp Thành đi đến bờ biển, trên một đống đá.
Lúc này khi thủy triều lên, sóng biển vỗ vào bờ, từ con sóng vỗ vào đá tung bọt trắng xóa.
“Các người đã đến "
Ông cụ quay đầu lại, nhìn ba người bọn họ.
Tấn Trạm để ý thấy trong tay ông cụ cầm một chiếc cần câu dài, nhưng lại không hề có dây câu "Các cầu cũng biết, trước kia, võ đạo giới cũng được gọi là tu tiên giới."
Trong lòng Tấn Trạm khẽ động, anh thật sự không biết chuyện này.
Nhìn ba người bọn họ, ông cụ chậm rãi nói: "Mà tu tiền được chia làm hai loại: Luyện khí và luyện thần t "Hiện tại, những người luyện khi được gọi là người từ tiền, mà luyện thân chính là võ giả, thật ra ở thời kỳ trước đây đều giống nhau.
Vẻ mặt ông cụ trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói.
"Hai phương pháp ấy cuối cùng chính là trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng đều là phá vỡ giới hạn dat cảnh giới cao nhất của tu sĩ"
Tần Trạm cũng là đầu tiên nghe nói loại khái niệm này, vô cùng tập trung lắng nghe.
"Mà tôi chính là luyện thân võ giả.
Các cậu hãy nhìn cử động trên cần câu của tôi."
Ông cụ chỉ vào một chỗ khác của cần câu, một sợi tơ thật mảnh lộ ra dưới ánh nắng.
"Đây không phải là linh khí, mà là sức mạnh." Tần Trạm kinh ngạc vô cùng liền thốt lên.
Anh biết rằng linh khí có thể được sử dụng theo cách này, mà chưa bao giờ gặp qua sức mạnh cũng có thể được sử dụng một cách thần kỳ như vậy.
“Đúng vậy, loại khí không phải đến từ kinh mạch, MC manh mà là sức mạnh của cơ và xương"
Ông cụ nói một cách nghiêm túc: "Khi một người ta luyện, linh lực của trời đất tràn vào