Cả người Tần Trạm bay ngược ra ngoài, rơi thẳng xuống đất.
Máu tươi nhanh chóng trào ra ướt đẫm quần áo anh.
“Để đối phó với chiêu vừa rồi của Phong Vân Kình, sư phụ hoàn toàn có thể dùng Súc Địa Thành Thốn hóa giải.” Sắc mặt Hứa Bắc Xuyên vô cùng khó coi đứng bật dậy.
Anh ta cũng nhận ra tình trạng của Tần Trạm bây giờ rất kỳ lạ.
Hình như Tần Trạm không thể sử dụng linh lực.
Nếu lúc trước chỉ hoài nghi Phong Vân Kình thì bây giờ đã có thể xác định chắc chắn rồi.
Nhất thời mọi người trở nên náo loạn.
Phải biết rằng những lần chiến đấu trước đây của Tần Trạm với người khác thì công pháp quan trọng nhất chính là thuật luyện đan.
Mà một khi Tần Trạm không thể thi triển công pháp mạnh nhất của mình thì thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm.
“Chỉ sợ Tân Trạm tiêu rồi.”
“Không thể sử dụng linh lực, còn phải chiến đấu với Hóa cảnh sáu phẩm, không có phần thắng rồi.
Mọi người lắc đầu thở dài.
“Chẳng trách lần này Phong trưởng lão lại tự tin như vậy, thì ra vết thương của Tần Trạm nghiêm trọng như thế”
Đôi mắt của ông chủ nhà họ Tào phát sáng.
Quay đầu nhìn về phía ông chủ họ Vân, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm.
“Ông chủ Vân, xem ra lần này ông chọn nhầm bảo bối rồi.” Mấy trưởng lão nhà họ Vân nghe vậy sắc mặt khẽ bien.
Trái lại, ông chủ Vân vô cùng bình tĩnh thản nhiên đáp lời: “Tôi đã nói, tôi không chọn kẻ mạnh nhất, mà nghe theo trái tim mình.”
“Đắc tội hai nhà họ Phong và Tào, nếu có một ngày hai nhà chúng tôi có thể trở mình, nhà họ Vân các A người cứ chờ bị xóa tên khỏi tám đại gia tộc đi.” Ông chủ Tào cười lạnh.
“Mỏi mắt chờ mong” Ông chủ Vân híp mắt nói.
“Nhà họ Vân quả thật hơi yếu thể, có thể nói là bị xem thường nhất trong tám đại gia tộc.
Nhưng cũng không có nghĩa là nhà họ Vân sẽ phủ quyết cố gắng của chính mình.
Tần Trạm là ân nhân của nhà họ Vân, nhà họ Vân vĩnh viễn ủng hộ cậu ấy.
“Nhà họ Vân yếu, nhưng tuyệt không chịu khuất phục” Ông chủ Vân cương nghị, lời nói kiên định hữu lực.
“Hừ, chờ mà xem, Phong Vân Kình sẽ cho ông thấy rõ, trước mặt thực lực tuyệt đối thì cố gắng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.” Ông chủ Tào cười trào phúng, phát tay áo rời đi.
“Xem ra cuộc chiến này không thể trì hoãn được nữa.”
Phong Vân Kình liếm khỏe môi, nhìn Tần Trạm lắc đâu.
“Cậu khiến tôi cực kỳ thất vọng.
Ban đầu tôi còn nghĩ cậu có thể cùng so tài cao thấp với tôi, không ngờ cậu chỉ là một phế vật.
“Phế vật hay không không do ông nói.
Tần Trạm ngăn máu chảy ra, vẻ mặt bình tĩnh đáp lời.
“Còn dám mạnh miệng, tôi sẽ tiến cậu quy thiên ngay bây giờ.
Dùng công pháp để giết chết cậu Phong Vân Kình hét to một tiếng, trên thân thanh đạo xuất hiện khí tức sắc bén.
Xung quanh cơ thể ông ta phát ra từng trận gió cực mạnh, cơ thể Phong Vân Kinh từ từ bay thẳng lên, vô cùng nhẹ nhàng.
“Đạo pháp của nhà họ Phong chủ yếu dựa vào tốc độ tối thượng” Thân thể Phong Vân Kình lay động rồi đột ngột lao đến.
Tân Trạm tập trung hết sức, không ngừng né tránh.
Nhưng mà bóng dáng của Phong Vân Kình tựa như thật sự hóa thành làn gió vô hình vô dạng, cho dù Tần Trạm cố gắng né tránh thế nào thì khi thanh đạo sắc bén lướt qua người anh, anh vẫn bị chém trúng vài nhát.
Vết thương trên người Tần Trạm nhanh chóng tăng lên, nhìn như sắp không thể chống đỡ được nữa, vẻ mặt tươi cười của Phong Vân Kinh ngày càng đậm.
“Cậu chủ Tuấn, xem ra trận đấu này đã có kết quả rồi.
Ông chủ nhà họ Phong ngồi một bên, bày ra bộ dạng tự đắc không thôi nhìn về phía Trương Quốc Tuấn.
“Này còn chưa chắc.”
Trương Quốc Tuấn thu hồi ánh mắt đang nhìn trận đấu, liếc mắt sáng ông chủ Phong cười đầy thâm ý.
“Cậu chủ Tuấn có ý kiến gì khác sao?” Ông chủ Phong nhíu mày.
“Ông không chú ý tới cái gì sao?” Trương Quốc Tuấn thản nhiên nói.
“Cái gì?” Ông chủ Phong sửng sốt.
Trương Quốc Tuấn không tiếp tục trả lời nữa mà để ngón tay ở trên không trung vẽ vài ký hiệu.
Mà ký hiệu này đại biểu cho con đường nhỏ mà Tần Trạm đang di chuyển đến.
Sắc mặt ông chủ Phong khẽ biến, lúc này ông mới phát hiện, nhìn Tần Trạm giống như đang hỗn loạn né tránh công kích, nhưng chỉ bị vây trong một phạm vi cố định.
“Cậu ta đang làm cái gì?”
Nội tâm ông chủ dâng lên chút bất an, mở rộng thần thức.
Sau đó đột nhiên biến sắc.
Nhờ lời nhắc nhở của Trương Quốc Tuấn ông ta mới chú ý đến, mỗi vị trí Tần Trạm chạy đến đều có một ấn ký được đè ép khí tức đến mức tận cùng, chôn sâu bên trong.
Mà ông ta có thể cảm giác được sự cường đại tỏa ra từ khí tức của các ấn ký này.
“Mau lui lại.” Ông chủ Phong rống to.
Phong Vân Kình ngạc nhiên, không rõ chuyện gì xảy Nhưng chính vào lúc này.
Đôi mắt Tần Trạm hiện lên những tia