Anh đánh ra một chưởng linh khí, người thanh niên đột nhiên cứng đờ rồi hôn mê bất tỉnh.
"Thần y ơi, thắng Ngọc con tôi bị sao vậy?" Người phụ nữ già rưng rưng nước mắt, không biết phải làm sao.
"Không sao đâu, anh ta hơi kích động ấy mà, giờ tôi phải làm cho anh ta tạm thời im lặng một chút." Tấn Trạm khoát tay, nói.
Sau đó Tân Trạm bước tới, giải phóng linh khí một lần nữa.
Bây giờ người thanh niên đang hôn mê nên anh lại càng dễ dàng thao tác hơn.
Hai tròng mặt của Tổng Đức Ngọc bị cắt đứt kinh mạch, so ra thì lại dễ chữa hơn những căn bệnh khác, Tần Trạm lấy linh dược ra, luyện thành dạng viên rồi ép Tổng Đức Ngọc nuốt vào.
Một lúc lâu sau, Tổng Đức Ngọc từ từ tỉnh lại, anh ta vô thức mở mắt ra, cảm thấy một tia sáng đang chiếu vào
Anh ta không dám tin, vội kéo miếng vải màu đen xuống, rồi nhìn thấy mấy người trước mặt, nhìn ra cảnh vật ở đằng xa, cảm nhận ánh mặt trời chói chang khiến cho khỏe mắt đau nhức, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
"Cậu vừa mới khôi phục, đừng sử dụng đôi mắt nhanh như vậy." Tân Trạm nói.
Tổng Đức Ngọc lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó tin nhìn Tân Trạm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh ta tưởng rằng cuộc đời mình đã hoàn toàn tàn phế, thật không ngờ rằng một ngày nào đó lại được nhìn thấy ánh sáng đẹp để thế này.
"Xin lỗi, là tại tôi hiểu lầm, hoá ra các anh không phải là " Tổng Đức Ngọc đang định nói, nhưng ý định của Tân Trạm chợt xoay chuyển, trực tiếp ngắt lời anh ta.
"Tôi không phải là người của thế giới ẩn, mà là bạn của hai người đến từ thế giới Ấn." Tân Trạm ẩn ý nhắc nhở
Tổng Đức Ngọc không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức im lặng.
"Tôi không thích người của thế giới ẩn, bảo bọn họ ra ngoài đi.
Tông Đức Ngọc nhíu mày.
"Tháng nhãi này ngông cuồng quá, biết gì thì biết chỉ có biết điều là không.
Em họ, chúng ta ra ngoài chờ" Ngô Trí Dũng khá là khó chịu với Tổng Đức Ngọc ngay từ đầu, anh ta đi thắng, Cổ Thanh Uyên lắc đầu rồi cũng theo sau.
"Bọn họ đều đi rồi, cậu có thể cho tôi biết có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Vẫn Tông không?" Sau khi hai người rời đi, Tân Trạm dứt khoát vung tay lên tạo ra một kết giới nhỏ, sau đó nhìn về phía Tổng Đức Ngọc.
Tân Trạm linh cảm rằng Tổng Đức Ngọc và Vẫn Tông đang che giấu một bí mật nào đó.
Nhưng Tổng Đức Ngọc chỉ là người ngoài giới, còn Vấn Tông là môn phái đứng đầu của thế giới Ấn, vậy thì giữa hai người có mối liên hệ gì được đây?
Tần Trạm cũng khá là tò mò.
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Tổng Đức Ngọc lắc đầu.
Lúc này anh ta đã phủ nhận hoàn toàn những gì mình nói trước đó.
Tần Trạm không khỏi kinh ngạc, anh biết Tổng Đức Ngọc có bí mật gì đó rất lớn nên tất nhiên đối phương sẽ không dễ mở lời.
"Tôi có thể chữa lành mắt cho cậu thì cũng có thể khôi phục kinh mạch cho cậu." Tần Trạm cười nhẹ
Cơ thể Tổng Đức Ngọc đột nhiên chấn động, giọng run rẩy nói: "Anh chắc chứ?" "Phải xem câu lựa chọn thế nào." Tần Trạm nói.
"Tôi có thể tin tưởng anh không? Tổng Đức Ngọc ngập ngừng nói.
"Nếu tôi không đáng tin thì sẽ không chữa mặt cho cậu, cũng không nói thật với cậu là người của tôi đến từ thế giới Ấn Tân Trạm "Anh là người ngoài giới mà lại có trình độ tu luyện cao thế này ư?" Tổng Đức Ngọc nghi ngờ hỏi.
"Trên đời này luôn có những người có thể gây dựng nên sự nghiệp lớn mà không cần dựa vào thế giới Ấn." Tần Trạm nói.
"Được, tôi có thể nói cho anh biết một vài bí mật, coi như là thù lao cho anh vì đã cứu tôi." Tổng Đức Ngọc hít sâu một hơi, nói: "Nhưng nói thật, chuyện này chỉ có thể thỏa mãn trí tò mò của anh thôi, với thực lực của anh thì không thể can thiệp vào trong đầu." "Thật ra, thân phận của tôi là Thánh Tử thứ năm của
Lời nói của Tổng Đức Ngọc khiến trái tim Tân Trạm hơi chấn động.
Bảy Thánh Tử của Vấn Tông, mỗi người đều là rồng phượng giữa muôn loài, cả thế hệ đều là Thiên Kiều.
Mỗi người bọn họ đều không kém hơn top năm bảng Anh Hùng của thế hệ trước.
Vậy mà Tổng Đức Ngọc tự nhận là Thánh Tử thứ năm.
"Không đúng, tên của Thánh Tử thứ năm không phải là Tổng Đức Ngọc." Trạm nói.
"Anh biết được cả chuyện này cơ à, xem ra trình độ cao hơn tôi tưởng nhiều." Tổng Đức Ngọc gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi chính là Thánh Tử thứ năm, trước khi bị phế truất
Giọng Tổng Đức Ngọc mang theo đầy oán hận.
"Khi tôi năm tuổi, một đạo sĩ đi ngang qua nơi này, ông ta phát hiện tôi bẩm sinh đã linh mạch nên thuyết phục mẹ tôi, rồi đưa tôi đến Vấn Tông.
Ông ta đã dạy tôi phương pháp tu luyện, cho tôi rất nhiều đan dược phụ trợ, tôi đối xử với ông ta như cha nuôi, cố gắng tu luyện, không dám lười biếng, tôi thế hiện toàn bộ tài năng, nổi bật hơn cả Tông và