Phương Hiểu Điệp lập tức đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Cái gì cơ? Sao tôi chẳng hiểu anh nói gì cả…”
“Nói lời mà không giữ lấy lời?” Tần Trạm nhăn mày.
Phương Hiểu Điệp là con cháu của người làm trong ban an ninh, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Phương Kính Diệu, vẫn luôn là một người rất coi trọng chữ tín. Vì thế cô ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân…”
Nhìn thấy hỗn thế tiểu ma nữ thẹn thùng thì Tần Trạm không nhịn được mà bật cười.
“Cái này… Chuyện này anh không được phép nói cho người khác biết! Nhất là chị Uyên!” Phương Hiểu Điệp giơ nắm đấm lên uy hiếp anh, nói.
Tần Trạm cười cười, không nói gì, chỉ tập trung lái xe quay lại biệt thự. Thực trùng hợp, Phương Kính Diệu cũng đang ở đây. Ông ta cố ý tới đây để chờ Tần Trạm.
“Thầy, lần này Tần Trạm chỉ sợ sẽ không thuận lợi đâu.” Phương Kính Diệu cười nhạt nói.
“Tôi không nghĩ vậy.” Cụ Tô cười ha hả nói.
“Thầy, có phải thầy đánh giá Tần Trạm hơi cao rồi không?” Phương Kính Diệu không nhịn được nói. “Thầy hẳn phải nắm được thực lực của Tất Tiêu Dao, cậu ta cũng không phải là một kẻ vô tích sự, hữu danh vô thực.”
Cụ Tô cười nhạt nói: “Đừng nói nữa, cậu đợi chút đi, tôi nghĩ Tần Trạm cũng sắp về đến nơi rồi.”
Vừa dứt lời thì xe Tần Trạm đã từ từ tiến vào. Trong lòng Phương Kính Diệu vui vẻ, trong ánh mắt không khỏi có chút mong đợi. Nhưng khi ông ta nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Trạm thì ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.
“Cụ Tô.” Tần Trạm đi tới gọi một tiếng.
Cụ Tô cười nhẹ nhàng nói: “Tần Trạm, sao rồi, không khiến Tất Tiêu Dao bị thương chứ?”
“Không” Tần Trạm nói. “Tôi đã nhẹ tay rồi.”
Phương Kính Diệu ở một bên cũng một bên nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Trạm, muốn tìm xem trên gương mặt anh có vết thương nào hay không. Vậy nhưng nhìn trái ngó phải một hồi, tới một hạt bụi bám trên mặt anh cũng không nhìn ra huống chi là một vết thương.
“Ba, sao hôm nay ba không tới? Hôm nay ba không đi đúng là cực kì đáng tiếc!” Phương Hiểu Điệp vội vàng khoe.
“Tần … Tần Trạm cực kỳ lợi hại. Ba không biết đâu, Tất Tiêu Dao vừa mới động vào Tần Trạm thì đã đùng một cái bay ra ngoài luôn.”
Cách mà Phương Hiểu Điệp khoa chân múa tay kích động miêu tả nhìn có chút đáng yêu.
Sắc mặt Phương Kính Diệu trầm xuống, ông ta nhíu mày nói: “Tần Trạm, điều Hiểu Điệp nói có phải thật không vậy?”
“Ừm.” Tần Trạm gật đầu nói:
“Nhưng mà trưởng quan Phương yên tâm, tôi không làm cậu ấy bị thương đâu.”
“Sao lại như vậy?” Phương Kính Diệu cau chặt mày.
“Trừ khi cậu là nội kình tông sư, nếu không cậu nhất định không phải là đối thủ của Tất Tiêu Dao!”
“Ha ha! Được rồi. Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, cậu cũng đừng nói nữa.” Cụ Tô phất tay nói. Lúc này dự định của cụ Tô đang âm thầm mà thay đổi. Ông không hy vọng Tần Trạm đứng nơi đầu sóng ngọn gió, mà ngược lại ông hy vọng Tần Trạm có thể im lặng mà trưởng thành.
Trong lòng Phương Kính Diệu vừa mừng vừa sợ, ông ta đến trước mặt Tần Trạm, nói: “Tần Trạm, tôi trân trọng gửi lại cậu lời mời, hy vọng cậu có thể gia nhập…”
“Phương trưởng quan, tôi nói rồi, tôi sẽ không gia nhập vào ban an ninh.” Tần Trạm không hề do dự mà từ chối Phương Kính Diệu.
Nhưng Phương Kính Diệu chưa chịu từ bỏ ý định, ông ta vội vàng nói: “Tần Trạm, với năng lực và tiềm năng của cậu, chỉ cần cậu gia nhập ban an ninh thì ban an ninh chắc chắn sẽ toàn lực bồi dưỡng cho cậu. Tất cả tài nguyên đều sẽ để cậu thoải mái sử dụng.”
Phương Kính Diệu nhiệt tình nói: “Ngay cả Diệp Thiên Vọng năm đó cũng phải gia nhập vào ban an ninh rồi mới từ từ phát triển lên.”
“Phương Trưởng quan, tôi là người ưa thích sống tự do, ban an ninh không hợp với tôi.” Tần Trạm lắc đầu nói.
Những năm tháng trở thành tù nhân của nhà họ Lâm đã khiến cho Tần Trạm vô cùng chán ghét cuộc sống như vậy. Sau đó, Tần Trạm lại nói thêm một câu: “Nhưng nếu ban an ninh có việc cần giúp đỡ thì Tần Trạm nhất định sẽ không chối từ.”
Phương Kính Diệu hơi ngây người, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Tần Trạm thì ông ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Ông ta gật đầu nói: “Được, cậu nói rồi đấy nhé. Ban an ninh cũng sẽ hết sức giúp đỡ cậu trưởng thành.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn trước rồi.” Tần Trạm đáp ứng nói.
Chỉ một lúc sau, Phương Kính Diệu cũng vội vàng rời khỏi, Phương Hiểu Điệp vốn dĩ muốn ở lại nhưng lại bị ông ta cố chấp mà đưa đi.
“Tần Trạm, thật ra nếu cậu gia nhập vào ban an ninh…”
“Cụ Tô, ông cũng đừng khuyên tôi, tôi sẽ không vào ban an ninh” Tần Trạm kiên quyết nói.
“Thế cũng được, cũng được.” Cụ Tô cười cười, gật đầu nói.
Sau