Cuộc va chạm này kết thúc, tình cảnh lập tức trở nên im lặng hơn nhiều.
Đôi mắt đẹp của Tô Cần Du đảo một vòng, cô ta lôi Chúc Diêu sang một bên để nói chuyện.
Nhưng vì vừa rồi cô ta dung túng Hùng Tuyền nên Chúc Diêu tỏ ra lạnh lùng với cô ta hơn.
Hùng Tuyền khịt mũi với Tần Trạm một tiếng, đứng ở nơi xa.
Thấy thái độ của anh ta như khinh thường làm bạn với anh, Tần Trạm cũng mặc kế, lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Hừ, một tên phế vật mà cũng tinh tưởng." Hùng Tuyền "hừ một tiếng, càng tỏ ra khó chịu với anh hơn.
"Sao tên Đậu Kiêu của Khẩu Tiên Tông vẫn chưa tới? Lề mà lề mề
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời đã sắp lên cao, Hùng Tuyền tỏ ra hơi khó chịu.
“Ha ha, đường xá xa xôi, các vị phải đợi lâu rồi.
Hùng Tuyền vừa dứt lời thì có người đáp lại.
Ở nơi xa, có hai bóng người đang bay tới, sau đó lần lượt hạ xuống đất.
Tân Trạm nhìn sang thì đó là hai người đàn ông.
Người phía trước thì mặt như ngọc mài, tinh thần phấn chấn.
Người đằng sau thì có thân hình giống đàn ông, nhưng lại đội mũ rộng vành, che diện mạo của bản thân.
“Một tên phế vật tới rồi, bây giờ lại thêm một người giấu đầu lộ đuôi tới.” Hùng Tuyền càng tỏ ra khó chịu hơn, anh ta chỉ vào người đàn ông đội mũ rộng vành quát: “Này, bỏ cái mũ rộng vành xuống để ông đây nhìn mặt mày xem nào."
“Hùng Tuyên, anh nổi điên gì vậy?” Đậu Kiêu hơi đổi sắc mặt, trách
cứ.
Người đàn ông đội mũ rộng vành ở phía sau ngăn anh ta lại.
“Muốn nhìn mặt tôi, anh có tư cách sao?" Người đàn ông đội mũ rộng vành cười gắn nói.
"Ha ha, mày còn giả vờ giả vịt giỏi hơn cả thắng nhãi kia đấy.
Ông đây không tin mày là đối thủ của tạo Hùng Tuyền cười lớn, đột nhiên lao tới.
Cánh tay to như tay gấu kia bỗng nhiên chụp về phía mũ rộng vành của người đàn ông.
Anh ta định giật mũ rộng vành của đối phương xuống.
“Muốn chết à?” Người đàn ông đội mũ rộng vành khịt mũi một tiếng, đánh một chưởng ra, hơi thở cuốn
cuộn như sóng.
Tay của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ lớn, một lượng khí kinh lớn bắn ra làm bụi tung lên mù mịt.
Hai người tung ra một chưởng, nhưng người đàn ông đội mũ rộng vành chỉ lui lại nửa bước, còn Hùng Tuyền thì bị đánh bay ra ngoài, lùi lại phía sau ba bước.
“Các hạ là ai?"
Mặt Hùng Tuyền hơi biến sắc, không còn ngông cuồng như trước nữa mà tỏ ra cẩn thận.
“Hừ, không phải anh muốn biết tôi là ai sao? Bây giờ, anh nhìn cho rõ di!"
Người dàn ông kia bỏ mũ rộng vành ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo.
"Anh...!Anh là Triệu Lam Sơn, Thánh tử thứ sáu của Vấn Tông."
Nhìn thấy tướng mạo của người kia, Hùng Tuyền giật mình, đột nhiên thốt lên.
Chúc Diễu và Tô Cẩn Du đều tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ người mà Đậu Kiên tìm tới giúp đỡ lại là Vấn Tông Thánh Tử.
Tân Trạm thì thấy hơi tò mò, Thánh tử thứ sáu ư? Không biết tu vi của anh ta so với Trương Quốc Tuấn thì thế nào.
Nhưng chắc sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy thôi.
"Lúc trước, tôi không biết là Thánh tử nên đã đắc tội, mong được tha thứ.” Hùng Tuyền vội vàng chấp tay nói xin lỗi.
Bảy vị Thánh tử đứng đầu của Vấn Tông có thực lực đồng đều, không hề kém năm người đứng đầu bảng Anh hùng.
Hơn nữa, bọn họ còn có thân phận cao quý.
Anh ta chỉ là một người trong gia tộc nhỏ của Khẩu Tiên Tông mà thôi.
Trước mặt của đối phương, bản thân anh ta không có tư cách để khinh thường."Coi như anh thức thời đấy.
Triệu Lam Sơn lạnh lùng cầm lấy mũ rộng vành, đảo qua đám người.
Đảm Chúc Diêu thì anh ta biết hết rồi, chỉ còn lại Tần Trạm là lạ mặt thôi.
Nhưng khi phát hiện ra hơi thở của anh thì anh ta quay đầu đi.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Triệu Lam Sơn cũng không hỏi họ tên của Trạm là gì, lập tức lên tiếng.
Đậu Kiêu, Hùng Tuyền và Tô Du đều cười gật đầu, dường như mấy người này coi anh ta là chủ vậy.
Sáu người cất bước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong dãy núi Yến Giao.
Vượt qua mấy ngọn núi lớn, cả nhóm đi tới trước một trận pháp dịch chuyển.
Lúc này, Tần Trạm mới biết hóa ra cách Tân Môn không xa có một di tích của Cổ tông môn.
Nhưng vị trí của di tích này bị ẩn nấp, nếu không phải có mấy gia tộc của thế giới ẩn này, e rằng cả đời này anh cũng không có cơ hội nhìn thấy nó.
Bóng dáng của mấy người lóe lên, lập tức tiến vào trong trận pháp.
Đợi tới lúc bóng dáng của cả đám xuất hiện một lần nữa, Tần Trạm phát hiện ra mình đang ở trước một mảnh rừng rậm lớn.
Cánh rừng phía trước vô cùng tươi tốt, cây cối che kín trời, màu xanh lá cây kéo dài về phía trước, tới tháng một ngọn núi lớn mới
ngừng lại.
"Các vị, đích đến của chuyện này này chính là