"Bop!"
Triệu Lam Sơn trực tiếp bị Tần Trạm đánh bay đi, cả cơ thể giống như con diều bị đứt dây vậy, thảm hại ngã xuống từ đỉnh núi.
Chính trong lục Triệu Lam Sơn bay lên, một trụ ánh sáng chiếu xuống từ phía bầu trời và phủ khắp người Tân Trạm.
Trụ ánh sáng phát ra ánh sáng màu ánh kim chói lóa, cho dù là không khi xung quanh hay phạm vi cũng không phải là tám trụ ánh sáng trước đó có thể so sánh được.
Phía dưới núi, cho dù là Tô Cẩn Du, Hùng Tuyền hay Chúc Diêu đều nhìn thấy sự hình thành của trụ ảnh sáng màu ánh kim kia.
Màu ánh kim thơ mộng từ từ chiếu xuống bao phủ toàn bộ ngọn núi, như thể sắp sửa tuyên bố sự ra đời của người chiến thắng cuối cùng, điều này khiến tất cả mọi người đều rất trông chờ.
“Không biết ai là người chiến thắng cuối cùng." Chúc Diêu tự lẩm bẩm một mình.
“Nhất định là Triệu Lam Sơn thắng rồi, với tính cách của anh ta thi Tần Trạm chắc chắn sẽ chết." Hùng Tuyền cười lớn, anh ta dường như có thể nhìn thấy viễn cảnh Tân Trạm bị Triệu Lam Sơn giết chết.
“Một tên phế vật ngoại giới, ỷ mình có chút bản lĩnh thì kiêu ngạo lên mặt, bị giết chính là kết quả duy nhất của hắn ta."
Tô Cẩn Du cũng lạnh lùng cười nhạo, họ đều cho rằng người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là Triệu Lam Sơn.
“Mau xem kìa, trụ ánh sáng màu ảnh kim sắp biến hóa rồi." Hùng Tuyền đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Tô Cần Du cũng lập tức nhìn lên.
Trong luồng ánh sáng màu ánh kim chói lọi kia, Tần Trạm cảm thấy cơ thể mình như bị nhấc bổng lên, nâng lấy anh và bay lên trên bầu trời.
Từ từ toàn thân đều được bao phủ với luồng ánh sáng, Tần Trạm giống như một vị thần vậy, càng bay càng cao, anh rời khỏi đỉnh núi và lợ lửng trên không trung.
“Sao lại có thể là hắn ta chứ."
Tô Cẩn Du và Hùng Tuyền mở to mắt ngạc nhiên, họ nhìn thấy người đang lơ lửng trên không trung lại là Tân Trạm, bỗng chốc như thể sét đánh ngang tai, không nói nên lời.
Đồng thời, họ cảm thấy mặt mình đỏ hết cả lên, như thể mới bị Tân Trạm giảng cho một tai vậy.
“Tần Trạm, quả nhiên là anh" Chúc Diễu nở nụ cười rạng rỡ, cô tập trung dõi theo người đàn ông toàn thân phủ đầy ánh kim kia.
“Triệu Lam Sơn lại là người thua sao, thánh tử thứ sáu của Vấn Tông lại thua cho một tên nhãi đến tôi còn không biết rõ danh tính sao."
Đậu Kiêu biểu cảm ngơ ngác ngôi bệt xuống đất.
Đồng thời, một luồng năng lượng tỏa ra từ trong trận pháp, mang theo Tần Trạm và những người khác, đưahọ vào thẳng trong di tích cổ dưới
chân núi.
"Phần thưởng đến rồi, không biết sẽ là thứ gì đây?”
Tân Trạm đứng trong trụ ảnh sáng màu ánh kim và ngẩng đầu nhìn lên trên, ba vệt sáng màu ảnh kim chứa đựng phần thưởng đang từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt Tần Trạm.
Tân Trạm dõi mắt nhìn theo, trong ba vệt sáng màu ánh kim đó chắc chắn là ba vật không giống
nhau.
Triệu Lam Sơn suy đoán không hệ sai, đúng là đạn dược, thần binh và bí kíp
Một luồng khí đồng thời lùa vào đầu Tần Trạm, bảo anh hãy lựa chọn một phần thưởng trong số đó.
"Đan được tôi không thiếu, vả lại mình có thể tự điều chế ra nên tác dụng không lớn, trước tiên sẽ loại trừ ra."
Tân Trạm nghĩ ngợi, bây giờ anh đang lựa chọn giữa thần binh và bí kíp.
Trong luồng ánh sáng là một mặt đồng tiền hình tròn cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, xem ra khí chất khá tốt, là một bảo vật mang tính phòng
ngu.
Luồng ánh sáng bên kia lại là một miếng ngọc bí kíp, Tân Trạm biết được thông qua tin tức thì bí kíp này tên là Du Long Quyết.
“Thân pháp Cổ Luyện Thể Sĩ, vận dụng kinh khí đề hóa thành con rồng bay, tránh khỏi sự công kích, đồng thời có thể làm giảm bớt tổn thương.
Tần Trạm cầm miếng ngọc lên và đọc tin tức trên đó.
“Vậy thì cái này đi." Tần Trạm trực tiếp cầm miếng ngọc lên.
Đồng tiền tròn và Du Long Quyết cũng đều rất có ích với anh nhưng suy đi nghĩ lại, anh vẫn chọn bí kíp Sau khi Tần Trạm chọn xong phần thường thì lại có một sức mạnh đưa anh rời khỏi nơi này.
Về đến trung tâm đại điện, Tần Trạm phát hiện chỉ còn lại Chúc Diệu thôi.
“Mấy người kia đầu?” Tần Trạm bình thản nói.
Anh còn ngỡ Hùng Tuyền bọn họ sẽ ở lại để dạy dỗ mình chứ.
“Tên Hùng Tuyền kia vốn định ở lại gây rắc rối cho anh nhưng khi thấy Triệu Lam Sơn bị trọng thương đã bị dọa cho chết khiếp, anh ta trốn rồi, còn Tô Cẩn Du và Đậu Kiêu tất nhiên cũng không dám ở lại, đến Triệu Lam Sơn cũng không phải là đối thủ, làm sao họ có thể cản anh chứ." Chúc cười nhạt nói.
"Xem ra Triệu Lam Sơn không hề nói sự thật ra, có thể là quá tức giận nên không kịp
Tần Trạm cười, Triệu Lam Sơn ngỡ mình