Người của thế giới ẩn, còn hiểu về chuyện linh khí hơn nhiều so với người bên ngoài, nếu một người không thể sử dụng linh khí thì thực sự sẽ yếu đi nhiều.
“Vậy thì người này không có cơ hội nhòm ngó vị trí Đệ Nhất Thiên Kiêu rồi, thậm chỉ sợ là còn chẳng thể vào trong top mười nữa.” Người vừa rồi còn khen ngợi Tần Trạm cũng không kìm được thở dài nói.
Tần Trạm ở bên cạnh nghe vậy, cũng khẽ nhíu mày.
Anh thấy rất hiếu kỳ, tin kinh mạch của mình là do ai truyền ra không biết.
Lúc trước, tin tức anh đại chiến với nhà họ Phong tuy có được truyền ra nhưng bởi vì thời gian ngắn ngủi nên võ giả biết cũng không nhiều.
Hơn nữa, sau khi đại chiến bắt đầu, trừ mấy gia tộc lớn ra thì khoảng cách với những người khác cũng khá xã nên khó lòng nghe được lời của Phong Vân Kinh.
Nhưng hiện tại, anh đã đi qua mấy nơi rồi vẫn liên tục nghe được có người bàn luận về chuyện này.
Giống như trước đó một đêm, tất cả các võ giả đều đã biết được chuyện kinh mạch anh có chuyện vậy, nếu như nói là sau lưng không có ai tác động thì Tần Trạm chắc chắn không tin.
Chỉ là anh không hiểu rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì mà thôi.
“Sợ là những kẻ này đang có ý đồ gì đó, muốn đè ép danh tiếng của cậu đó.” Lạc Việt Ban nói với Tần Tram.
Tân Trạm gật đầu, sau đó, chỉ cười coi như không có việc gì quan trọng.
Dù sao hiện tại kinh mạch của anh đã hồi phục rồi, để cho người ta hiểu lầm rằng kinh mạch của anh bị đứt, nói không chừng lại có lợi cho anh hơn ấy chứ.
Ngay lúc Tân Trạm còn đang suy nghĩ, trưởng lão của Vấn Tông trên khán đài cũng đã mỉm cười kết thúc bài diễn văn.
“Các vị, về Thiên Kiêu Thịnh Hội, lão đây đã nói nhiều như vậy, hẳn là mọi người cũng đã sốt ruột lắm rồi, vậy để chúng tôi xin công bố mười vị Thiên Kiêu của bảng Anh hùng vậy.
Ông lão vừa nói xong, dưới khán đài đã lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía đài cao.
Mười vị Thiên Kiều của bảng Anh Hùng chính là mười anh hùng mạnh nhất thiên hạ ngoại trừ bảy Đại Thánh Tử, bảy vị Chuẩn Thánh Tử của Vấn Tông ra, rất nhiều người đều không có duyên gặp mặt.
Quần chúng vô cùng hiếu kì, mười người này rốt cuộc trông như thế nào, ai mạnh ai yếu.
Vù!
Tân Trạm chỉ cảm thấy lệnh bài Vấn Đạo trong không gian đựng đồ của mình rung lên, sau đó bay thẳng ra ngoài, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, chiếu về phía chân trời.
Vài vị trí khác trên quảng trường cũng xảy ra chuyện tương tự, mười ánh sáng vàng tỏa sáng lấp lánh, vô cùng bắt mắt trong một rừng người.
Mấy vị võ giả lúc trước còn đang thì thầm to nhỏ ở xung quanh Tân Trạm, nhìn thấy ánh sáng vàng trên người Tân Trạm thì đều lộ ra vẻ khiếp “Xem ra, cho dù có muốn che giấu cũng không được rồi.”
Tần Trạm cười nhạt, anh cũng rất hiếu kỳ không biết mấy vị Thiên Kiêu khác là ai, vì thế mới bay lên, nhảy lên khán đài.
Tầm qua vài giây, tất cả mười người đều xuất hiện trên khán đài Ảnh mặt Tần Trạm đảo qua, có vài người anh đã biết, có vài người thì lại vô cùng xa lạ.
“Tần Trạm!” Chúc Diêu mặt ch mạng sa nhưng vẫn mỉm cười, chào hỏi với Tần Trạm.
Cổ Minh Ân cũng nằm trong top mười người, nhìn anh gật đầu một cái.
Thánh Tử của hai nhà họ Phong và họ Tào lại hừ nhẹ một tiếng, ảnh mặt lạnh lùng liếc qua.
khiến cho Tần Trạm có chút bất ngờ là Thánh Tử của nhà họ Phong hiện tại đã hoàn toàn khôi phục tu vi, còn cánh tay đã bị chặt đứt của Tào Phả không không ngờ cũng đã khôi phục y như lúc ban đầu.
Xem ra chuyện bên trong mấy gia tộc của thế giới ẩn đúng là không ít.
Chú ý tới một ánh mắt nào đó, Tân Trạm hơi quay đầu, nhìn về phía.
xa xa.
Trên một chiếc ghế tựa lớn, Đổng Thiên Thành đứng lặng, dáng người giống như cây giáo thẳng.
Ánh mắt của anh ta chẳng có cảm xúc gì, liếc nhìn Tần Trạm.
“Cậu làm tôi quá thất vọng, sao lại trở thành một kẻ tàn phế rồi? Cậu như vậy, tôi mà giết thì cũng thật vô vị Đồng Thiên Thành thản nhiên nói.
Ánh mắt của mọi người trên khán đài đều nhìn về phía Tần Trạm, không ít người đều để lộ ra vẻ đang nghiên ngām.
Danh sách chung cuộc của bảng Anh hùng, Đổng Thiên Thành đứng thứ nhất, là Thánh Tử mạnh nhất của Vấn Tông mà rất nhiều người đã công nhận.
Mà anh ta, đang đứng trước mặt mọi người bày tỏ thái độ muốn giết Tân Trạm.
“Chỉ sợ hiện giờ, anh cũng không có bản lĩnh để giết nổi tôi.” Tần Trạm lạnh nhạt đáp lại.
Đồng Thiên Thành cười lạnh một tiếng, không nói nữa mà quay đầu đi.
“Kiêu ngạo gì chứ, đừng tưởng rằng cậu vẫn còn là Tần Trạm trước kia, giờ cậu đã là một kẻ vô dụng rồi!” Thánh Tử nhà họ Tào cười lạnh.
“Chẳng cần anh Thành đây ra tay, Phong Ngân Quang tao đây đã tự tay giết mày chẳng để lại dấu vết gì rồi!”
Thánh Tử nhà họ Phong cũng lộ ra vẻ vô cùng giận