"Còn cậu nữa, tự xem xem cậu dạy đệ tử có tốt không?” Tiêu Nam Dương lại chỉ vào Tiêu Thanh Hoa mắng.
“Chú ba, lẽ nào Tần Trạm nói không đúng hay sao?” Tiêu Thanh Hoa cũng không nhịn nổi nữa, gay gắt nói.
“Được lắm, được lắm, pháp sư ở thế giới bên ngoài như này là muốn cưỡi lên đầu thế giới ẩn chúng tôi rồi!” Tiêu Nam Dương tức giận hét lên.
“Tiền bối cũng không cần phóng đại sự thật, tôi chỉ tùy việc mà xét, tất cả đều dùng thực lực để nói chứ không dùng xuất thân." Tần Trạm nói.
Bỗng chốc, sắc mặt Phan Việt Minh thay đổi, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Hơn nữa ông đừng quên, lần này là đại sư
Thiết Lang muốn tôi đợi, có cần tôi hay không thì do ông ấy quyết định, vả lại tôi cũng không phải đệ tử của tiền bối Tiêu, ông không cần phải trách móc ông ấy làm gì.
Bây giờ Tần Trạm cũng bất chấp rồi, cho dù không lấy được phi kiếm thì giọng điệu này mình cũng không nuốt xuống được.
“Ha ha, tên nhóc này nói thú vị đấy, thế giới ẩn cái quái gì chứ, tất cả đều phải nhìn vào thực lực!
Thấy tình hình rơi vào bế tắc, đột nhiên một giọng cười sang sảng từ sâu trong đại điện vang lên.
Sau đó, một ông lão mặc áo choàng xám bẩn thỉu, đầu tóc rối bù bước nhanh ra ngoài.
Tần Trạm nhìn người này, mặc dù tuổi tác đã lớn, đầu tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất hồng hào, ánh mắt sáng ngời, trông rất có tinh thần.
"Đại sư Thiết Lang.
Mọi người nhìn thấy người đến thì khẽ kh lưng hành lễ.
"Sư phụ" Phan Việt Minh cũng thở phào một hơi, đi qua đứng bên cạnh ông lão.
Nghe thấy lời Thiết Lang vừa nói, Tiêu Nam Dương nghĩ đến gì đó, hơi biến sắc.
“Tiêu Nam Dương, ông quá để ý đến dòng dõi rồi."
Thiết Lang đi qua, lắc đầu thất vọng nói: "Nói cái gì mà thế giới bên ngoài rồi thì thế giới ẩn, lẽ nào tổ tiên của các người sinh tồn trong thế giới ẩn hay sao? Giống như tôi đây, sống ở thế giới bên ngoài, nhưng lại trưởng thành ở thế giới ẩn, thể có phải cũng là đồ bỏ đi hay không?” “Đại sư, tôi không có ý này.
Tiêu Nam Dương cười khổ chấp tay, trên trán có chút mồ hồi.
Trong lòng thầm mắng mình hồi đồ rồi, nhất thời quên mất xuất thân của Thiết Lang.
“Nhóc con, cậu nói không sai.
Người trẻ tuổi có tự tin tất nhiên là chuyện tốt, nhưng muốn khiến người khác đồng ý thì vẫn phải dựa vào hành động chứ không phải cái miệng.
Thiết Lang đi qua vỗ vai Tân Trạm, cười khích “Đại sư nói phải." Tần Trạm cũng gật đầu cười.
lệ.
Có được cái gật đầu đồng ý của Thiết Lang, Tần Trạm và Tiết Đại Tráng cũng được ở lại đội Trận Pháp sư, Tiêu Nam Dương thấp giọng hừ một tiếng, vung tay rời đi.
Sau đó, Thiết Lang cùng với những luyện khí sự khác cũng bàn bạc về chuyện luyện khí.
Ba người nhóm Tần Trạm được xếp vào một bên đại điện, phụ trách nhiệm vụ của trận pháp ổn Linh.
Mặt Tiết Đại Tráng hơi đỏ, xắn tay áo lên, rõ ràng là bị kích thích rồi, định thể hiện bản thân thật tốt.
Tần Trạm im lặng nhìn hoa văn bên trên, cảm nhận được ý đồ của trận pháp.
Trận pháp Ổn Linh, đúng như cái tên, chính là trận pháp giúp ổn định linh khí của đất trời.
Mặc dù linh khí của đất trời là vật mà tu sĩ cần nhất, nhưng đã hình thành thì không thay đổi.
Thi triển tu vi, điều động linh khí đất trời, khi đó sẽ xuất hiện trận mưa lớn, giải phóng linh khí, trời đất rung chuyển, không khí cũng sẽ không ngừng lắc lu.
Mà luyện khí, nhất là chế tạo thần binh cấp cao thì cần phải ổn định linh khí, nếu linh khí chuyển động, có thể sẽ làm cho linh khí trong thần binh không đồng đều, hạ thấp cấp bậc, nghiêm trọng hơn đó là trực tiếp biến thần binh trở thành phế phẩm.
Ngày nào Tần Trạm cũng chế tạo phi kiếm, đương nhiên cũng hiểu được điều này.
Mà Thiết Lang chế tạo thần binh cấp tám, cho nên yêu cầu kiểm soát linh khí lại càng thêm khắt khe.
Mười tám Trận Pháp sư, ba người một nhóm, đứng ở sáu vị trí, bất cứ lúc nào cũng phải bổ sung linh khí vào đại trận để ổn định đất trời.
Với Tần Trạm mà nói, thế này không hề có chút độ khó nào, cho nên anh cũng rất tự tin để thách đấu với Tiêu Nam Dương.
“Là ai sắp xếp trận pháp ổn Linh này?”
Nhìn hoa văn trên mặt đất, Tần Trạm hỏi.
“Tiêu Nam Dương chủ trì trận pháp, chắc là ông ấy sắp xếp.
Tiêu Thanh Hoa nói.
“Chả trách hai lần trước thất bại." Tần Trạm lạnh lùng cười nói.
“Ý cậu là trận pháp có vấn đề." Tiêu Thanh Hoa sững sở, căng thẳng nói: “Nếu là vấn đề nghiêm trọng, tôi có thể dẫn cậu đi tìm Thiết Lang.
“Vẫn là bỏ đi thì hơn." Tần Trạm lắc đầu.
Mình