"Chồng ơi, nhiều lúc em cảm thấy không bằng chết đi cho rồi, như vậy anh cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút."
Người phụ nữ uống thuốc, có phần hổ thẹn nói với anh ta.
"Em đừng nói như vậy, nếu không phải năm đó anh...Haiz"
Liễu Nhật Hạ than thở một hơi, lại cười nói: "Nhưng mà anh đã kết giao được một người anh em, đến Vấn Tông để mua Vũ Thường Đan rồi, nghe nói chỉ cần uống đạn dược này vào, bệnh của em sẽ hoàn toàn khỏi het."
"Được như vậy thì tốt quá rồi." Người phụ nữ lúc này cũng lộ ra sắc mặt tràn trề hy vọng.
“Anh Liễu, có nhà không?”
Chính vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Sau khi Liễu Nhật Hạ nghe thấy, nhất thời trên mặt xẹt qua chút phấn khởi, anh ta hét to một tiếng, nhanh chân chạy ra ngoài.
Ánh mắt của Tần Trạm bao quát tất cả, nếu như Liễu Nhật Hạ muốn báo tin cho người khác, thời khắc này chính là cơ hội tốt nhất.
Đương nhiên nếu Liễu Nhật Hạ thật sự làm như vậy, không chút nghi ngờ, Tần Trạm sẽ ra tay giết luôn hai người này.
Lúc này, đang đứng bên ngoài là một người lấm la lấm lét, nhìn thấy Liễu Nhật Hạ, anh ta liền lỗi ra một hộp thuốc, nhanh chóng nhét vào tay Liễu Nhật Hạ.
"Anh Liễu, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được một viên Vũ Thường Đan, cho chị dâu uống vào nhất định sẽ hết bệnh ngay."
Liễu Nhật Hạ hết lời cảm ơn, cầm lấy viên đạn đi vào trong nhà.
"Uyên, em được cứu rồi."
Liễu Nhật Hạ nhìn người vợ của mình, khắp mặt lộ ra vẻ kích động.
Anh ta mở nắp hộp thuốc ra, mùi hương dày đặc của viên đạn ngay tức khắc lan ra khắp bốn phía.
“Uống viên đạn này vào, em sẽ khỏi bệnh, sẽ hồi phục lại như trước." Anh ta ôm lấy người vợ cùng ngồi xuống, muốn đút đan dược cho vỢ mình.
Tần Trạm nhìn thấy một màn này, lắc lắc đầu, vẫn không nhịn được đành phải lên tiếng.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không cho cô ấy uống viên đạn dược này
Giọng nói của Tân Trạm vang vọng trong căn phòng, dọa cho vợ chồng Liễu Nhật Hạ giật mình.
"Chồng ơi, người này là ai?” Người phụ nữ nhìn thấy Tần Trạm, bất tri bất giác mà vô cùng kinh ngạc.
“Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy thân thể Tân Trạm từ từ hiện ra, phản ứng đầu tiên của Liễu Nhật Hạ là kinh ngạc, sau đó mới tức giận nói: “Anh không tin tưởng tôi?”
“Ngại quá, tính tôi trước nay vốn thận trọng.
Tân Trạm nói: "Nhưng viên đan được này quả thực không thể uống.
"Viên Vũ Thường Đan này là tiền đơn mà trưởng lão trong Vấn Tông tinh luyện, chữa được bách bệnh, tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được nó, anh lại nói nó có vấn đề? Lông mày Liễu Nhật Hạ nhăn vào dữ dội, rõ ràng là không tin.
“Thiên hạ này làm gì có viên đan dược nào trị được bách bệnh, trưởng lão của Vấn Tông, cũng không phải là vạn năng." Tần Trạm không nhịn được cười nói: "Không phải anh quên rồi đấy chứ, tôi là người chữa khỏi những vết thương khắp người Tổng Đức Ngọc.
Liễu Nhật Hạ dại ra vài giây, lúc này mới kịp hiểu ra, nhất thời vô cùng do du.
“Nếu như anh cho vợ anh dùng loại thuốc này, cô ấy sẽ chết ngay tức khắc, nhưng nếu để cho tôi chữa trị, tôi nắm chắc tám phần sẽ chữa khỏi cho cô ấy.
Tần Trạm chậm rãi mở lời, ném quyền lựa chọn cho đối phương.
“Việc này...!Liễu Nhật Hạ vẫn do dự không quyết.
Một bên là đan dược của trưởng lão Vấn Tông, một bên là người đã chữa khỏi cho Tổng Đức Ngọc.
"Chồng ơi, em thấy cậu đây cũng không giống người xấu, hay là để cậu ấy xem xem thế nào." Trái lại vợ của Liễu Nhật Hạ, sau khi suy nghĩ kỹ càng một hồi, không do dự mà nói.
"Xem ra anh còn chẳng quyết đoán bằng vợ anh, để tôi xem giúp cô xem."
Tần Trạm đi tới bên cạnh, đưa tay bắt mạch cho cô gái, rất nhanh đã phản ra đối phương có vấn đề gì.
"Khoảng mười năm trước, vợ anh từng gặp phải chuyện gì đáng sợ, chịu một số kinh hãi, đúng không?
Tần Trạm mở lời nói, lại làm Liễu Nhật Hạ kinh ngạc không thôi, liên tục gật đầu.
"Hồn phách của cô ấy bị tổn thương, dẫn đến không thể hoàn toàn tỉnh táo, ngày ngày ngày ngô, cả người không có chút sức lực.
Tần Trạm nói xong, hai vợ chồng Liễu Nhật Hạ vẫn ngây ngốc ngôi nhìn.
Bởi vì những gì Tần Trạm nói nguyên nhân phát bệnh không khác một chữ so với những thầy thuốc khác mà bọn họ từng tìm đến.
“Anh Tần, vậy bệnh của vợ tôi?” Liễu Nhật Hạ kích động hỏi.
“Bệnh này tôi có thể chữa trị, hơn nữa còn không cần dùng đến đan dược." Tần Trạm nói.
Nói xong, anh sắp xếp bảo Liễu Nhật Hạ đưa vợ mình đứng vào một khoảng đất trống giữa phòng, ngay sau đó Tần Trạm khắc khắp bốn xung quanh hoa văn của trận pháp.
Nhìn vào những đường sáng chói, trong phòng hiện ra những ánh sáng, Liễu Nhật Hạ lộ ra bộ mặt kinh ngạc.
"Đây là những mảnh khỏe mà chỉ có mình trưởng lão mới có thể thi triển, người bạn này của Tổng Đức Ngọc, rốt cuộc là người như thế nào?"
Thủ pháp của Tần Trạm rất nhanh, vẽ dưới đất ba đường trận pháp.
Trận pháp An Hồn, có thể khiến hồn vía vợ Liễu Nhật Hạ trở