“Có phải hay không, anh sẽ biết ngay thôi”
Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Nếu hai bên đều không đồng ý, vậy thì đây chính là trận đấu sinh tử” Vị trọng tài nói.
“Tân Trạm, với quyết định vừa rồi của mày, sau này mày nhất định sẽ phải hối hận suốt đời”
Triệu Tân Đông liếm khóe môi, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Sau khi trưởng lão phán quyết lui xuống, trận đấu sinh tử lập tức bắt đầu, tâm trạng của khán giả cũng được kéo lên rõ rệt, hò reo không ngừng, “Tôi cược Tân Trạm mười viên, à không, ba mươi viên linh thạch”
Diệp Thành nhân lúc trận đấu còn chưa bắt đầu, tản đám đông ra để tìm người chủ vụ cá độ, thoắt cái lấy ra một vốc linh thạch.
Một đám người đều bị thu hút bởi hành động của Diệp Thành, những người chú ý tới trận đấu sinh tử này vốn không ít, nhưng coi trọng trấn đấu như vậy thì quả thực hiếm thấy.
Mắt người phụ trách cá độ lập tức sáng lên, vội vàng ghi chép lại, tuy nhiên, một ánh mắt tiếc nuối vụt qua.
Anh ta thầm thở dài nói người này tuy có gia thế giàu có, nhưng cược sai người, sợ là mất nhiều máu lắm đây.
“Tôi cược Tân Trạm, hai mươi viên linh thạch”
Lạc Việt Ban cũng bước tới, đặt ra hai mươi viên linh thạch cùng chất lượng.
Người phụ trách lúc này vô cùng giật mình, lại vội vàng nhận lấy, Phươgn Hiểu Điệp và các Thánh nữ nhà họ Vân cũng tới, phía Sau còn có Thánh nữ nhà họ Chúc, Thánh Tử của Khấu Tiên Tông Những người này toàn bộ đều cược Tân Trạm, linh thạch chất đầy một bàn, người phụ trách cá độ đều biến thành ngu ngốc rồi, tất cả khán giả xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng.
Anh ta căng thẳng quay lại nhìn trưởng lão phía sau, không biết có nên nhận hay không?
Vị trưởng lão này cười lạnh lùng nói: “Có người cho không tiền, sao lại không nhận chứ?”
Người này nghe vậy mới gật đầu, đếm kỹ toàn bộ linh thạch rồi nhận lấy.
Có điều anh ta cũng cảm thấy có chút hiếu kì, nhiều người xem trọng tên Tân Trạm này như vậy, lẽ nào Tân Trạm thực sự có khả năng chiến thẳng sao?
“Chúng ta đưa Tân Trạm ra làm công cụ kiếm tiến, hình như không được hay lắm?”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban quay lại, Lạc Việt Ban có chút ngại ngùng nói.
“Thế thì cậu cược làm gì?” Diệp Thành cáu đáp.
“Nếu không cược chẳng phải sẽ cảm thấy thiệt thòi hay sao?” Lạc Việt Ban gượng cười.
Sáng nay bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy, sau khi Tân Trạm kết thúc việc tu luyện, kinh khí của anh ta mạnh tới mức nào.
“Cùng lắm sau khi Tân Trạm thi đấu xong, chúng ta chia cho cậu ta một ít” Diệp Thành suy nghĩ một hồi, Lạc Việt Ban cũng gật gật đầu đồng ý.
Trên võ đài, Tân Trạm và Triệu Tân Đông đứng đổi diện nhau, cả hai đều cuồn cuộn hơi thở, sức mạnh không ngừng vươn lên Một luồng linh khí trời đất, bị hai luồng lực chấn động không ngừng bay tứ tung, trận pháp bên ngoài võ đài sáng lên, phong tỏa bên cả trong và bên ngoài.
“Tân Trạm, thật không ngờ, hôm qua tao mới chỉ định dày vò Tiết Đại Tráng một chút, mày lại tặng cho tao một niềm bất ngờ lớn đến thế này”
Triệu Tân Đông nhìn Tân Trạm, há miệng cười lớn: “Giết được mày, tao không những lấy lại được tất cả mọi thứ trước đây, hơn nữa còn được thăng cấp lên làm Thánh Tử.
Tất cả những điều này đều phải cảm ơn mày rồi”
“Để báo đáp ân tình của mày, tao sẽ cho mày sống thêm một lát nữa, mày yên tâm, tao sẽ dày vò mày tới chết” Triệu Tân Đông nói, sáu thanh phi kiếm chậm rãi bay ra bên cạnh hắn, lơ lửng xung quanh hẳn.
Triệu Tân Đông tuy mạnh mồm nói vậy, nhưng vừa khai chiến anh ta đã đánh ra chiêu mạnh nhất, hết sức đề phòng Tân Trạm “Mày xuất chiêu đi!” Triệu Tân Đông lạnh lùng nói “Bây giờ mày vẫn chưa xứng để tao xuất chiêu” Tân Trạm bình tĩnh đáp.
Anh sớm đã có chủ ý, trận chiến này anh phải thể hiện sức mạnh hơn bao giờ hết, dùng sự vô dịch để đánh bại Triệu Tân Đông, để cho Tiết Đại Tráng nhìn thấy, tên Triệu Tân Đông mà anh ta sợ sệt thực chất kém cỏi ra sao, một chiêu là có thể đánh gục.
Anh ta sử dụng sấm sét để xoa dịu tâm ma của mình.
“Cuồng vọng!”
Triệu Tân Đông gằn giọng, một đường phi kiếm đột nhiên bay ra lao qua đỉnh đầu của Tân Trạm.
Hai tay chống sau lưng, Tân Trạm dậm chân từng bước như rồng, thân thủ nhanh thoăn thoắt, đường phi kiếm lượn trong không trung nhưng cũng không kịp bắt lấy cái bóng của anh.
“Lại lần nữa!” Triệu Tân Đông nheo mắt, đường kiếm thứ hai tiếp tục phi ra.
Nhưng bóng dáng của Tần Trạm lại giống như gió thoảng mây bay, thoăn thoát vô định, đi lại nhẹ nhàng trong đám phi kiếm.
Sắc mặt của Triệu Tân Đông hết sức khó coi, trước hàng vạn khán giả bên dưới, đến một góc của Tân Trạm anh ta cũng không chạm vào được, anh ta khẽ hừ một tiếng Sáu thanh phi kiếm lóe lên ánh sáng đầy chấn động, đồng loạt bay ra, giống như sáu luồng ánh sáng, liên tục công kích Tân Trạm Tất cả mọi người cũng sợ đến thót tim,