“Hừm, tôi vẫn không tin là không cần lá bùa của người này, chúng ta sẽ không thể vào trong vực sâu được”
Ông Trâu hừ lạnh, nói: “Tôi thà là chết cóng ở bên trong đấy, cũng không dùng đồ của cậu ta.”
Bà lão ở bên cạnh ông Trâu do dự mãi, cuối cùng cũng không để cho Tân Trạm khắc họa bùa chú.
Bộ ba Diệp Vũ Đình bọn họ, ai cũng đêu nhận được mảnh ngọc bội hiệu quả tăng cấp.
Tân Trạm đối với việc này cũng không bày tỏ ý kiến gì, muốn hay không muốn cũng là do đối phương lựa chọn, bản thân mình cũng lười để ý lắm.
“Tên nhóc kia, cậu nhớ kĩ, trong vực sâu này có nhiều yêu thú dơi, kết thành từng đoàn từng đội, chúng kiêng kị nhất là tiếng vang, chú ý một chút đấy”
Ông Trâu đi ở phía trước, dặn dò tỉ mỉ Tân Trạm một chút, rồi lùi lại một bước, nhảy thẳng xuống vực sâu, mọi người cũng theo sát sau.
Càng đi xuống phía dưới, thì ngọn gió không biết từ đâu sinh ra kia càng thêm mãnh liệt, âm khí tràn ngập khắp nơi, lan ra mọi phía, ngay cả hai vách đá hai sườn vực sâu cũng kết ra những mảng băng sương.
Mảnh ngọc bội mang theo trên người sáu bọn họ cũng cảm thấy hàn khí lạnh lẽo đang lan tới, chúng bắt đầu phát ra những nguồn ánh sáng, bao phủ tất cả mọi người.
€ó điều, từ mắt thường cũng có thể nhìn ra, có Tân Trạm ở đây thì bùa chú nhập vào ánh sáng của mảnh ngọc bội kia mới càng thêm phần sáng ngời chói lọi, hiển nhiên, như thế thì hiệu quả càng tốt.
Sau khi rơi xuống vực sâu được hơn một ngàn mét, thân ngoài mảnh ngọc bội của bà lão đã bắt đầu nhấp nháy, dường như không ổn, làn tóc bà lão nhuốm màu sương lạnh, toàn thân cũng nhẹ run lên.
Nhẫn nại không được, bà lão nghiến răng, mặt dày bay đến bên cạnh Tân Trạm, Tân Trạm cũng không cự tuyệt, sau khi khắc họa bùa chú xong, bà lão lập tức cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng lúc ấy, sắc mặt ông Trâu đột nhiên dần trở nên nặng nề, khó coi vô cùng, hơi thở tức khắc bùng phát toàn thân ông ta, ông ta đang dựa vào sức mình để kháng cự lại ngọc bội, cũng không bằng lòng mình để mất mặt.
Thấy vậy, Diệp Vũ Đình khe khẽ lắc đầu, đi đến bên Tân Trạm, nói: “Anh Lam, xin anh chớ trách, thực ra ông Trâu không phải người xấu, lúc còn trẻ, ông ấy từng được ba tôi cứu, kể từ đấy ông ấy đã trung thành làm việc cho nhà họ Diệp chúng tôi, tôi luôn coi ông ấy như ông nội ruột của mình vậy.
Có điều, tính tình ông ấy có chút kì quái, nhưng cũng vì sợ tôi bị tổn thương mà thôi” Diệp Vũ Đình tạ lỗi, nói.
“Cô Diệp nghĩ nhiều rồi, tôi vẫn luôn rất kính nể những người có ơn tất trả, có thù tất báo, sẽ không tính toán với những người thế này đâu” Tần Trạm cười nhàn nhạt.
Chẳng qua chỉ là mấy người đứng nói chuyện với nhau, vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Khi mọi người đi xuống, cơ thể ông Trâu bỗng nhiên trở nên cứng đờ, không biết có phải do hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể hay không, ông ấy khụy một chân xuống, song liền ngã xuống nền.
Trong khi tất cả mọi người lo lắng, hoảng sợ, ông ấy thô bạo giẫm lên trên nơi tảng đá nhô ra một khoảng, song mới ổn định hành tung của mình.
“Không hay rồi”
Bỗng nhiên thấy cảnh ông Trâu dùng lực của mình đập xuống, vài khoang đá nhô ra đã lần lượt rơi thẳng xuống vực sâu, không kịp đến để ngăn cản ông lại, vì lúc ấy sắc mặt ai ai cũng biến đổi kinh hãi “Tiếng động này sẽ khiến yêu thú dơi bay ra đây đó, mọi người, hãy nhanh chóng tìm chỗ núp đi, vào nơi nào hẹp một chút trong vực sâu ấy” Bà lão lớn tiếng kêu gọi mọi người, mọi người lập tức đi tìm một chỗ để trú ngụ nhằm trốn thoát lũ yêu thú ấy.
Chẳng lâu sau, tiếng động do nham thạch rơi xuống đất truyền đến, vọng từ dưới vực sâu thẳm.
Bầu không khí trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu, thời khắc này dường như trở nên nhốn nháo hơn bao giờ hết, trong âm thanh vù vù khiển da đầu người ta tê dại, màn sương đen bắt đầu bao phủ tất cả, cuồn cuộn mãnh liệt, vô số yêu thú dơi toàn thân đen như mực xuất hiện, từ phía dưới xôn xao ập lên Số lượng dày đặc, đông đúc đến mức khiến người ta nhìn thấy cũng phải sửng sốt thót tim; cho dù là bậc thánh nhân tu vi kinh thiên động địa, cũng không dám thẳng mũi đao mà xông lên phía trước.
“Rải thuốc bột nhanh lên, lũ yêu thú này thần trí thấp kém, đừng để bị chúng đem làm thức ăn hay kẻ thù nữa” Ông Trâu lúc ấy mồ hôi nhễ nhại, lên tiếng hét to.
Mọi người vừa mới làm theo, từ trong màn sương đen dày đặc, một bầy dơi lao ra đột ngột, trong nháy mắt đã nuốt chửng đám người vào bụng.
“Tránh ra!”
Mặc dù đã rải thuốc bột, những con yêu thú kia vẫn như không nhìn thấy mà lao tới, đám người Diệp Vũ Đình cũng không dám chậm trễ, liền lấy vũ khí ra công kích chúng May mắn thay, lũ yêu thú dơi ấy tuy nhiều, nhưng không kết thành từng đoàn từng đội theo đuôi nhau, bọn họ tấn công những con dơi xung quanh mình, số còn lại như không thấy, cũng không tham dự vào cuộc chiến.
Khoảng chừng thời gian một nén hương trôi qua, đám dơi ấy toàn bộ đều bay mất đi không tung không tích, mọi người ai nấy đều thở gấp, hổn hển, đứng trên vách đá ở vực.
thẳm, tất cả mọi người ai cũng bày ra vẻ mặt còn in hãn nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Ông Trâu là người bị thương nặng nhất trong tất cả mọi người, toàn thân ông có hơn ba vết