Dưới ánh nhìn đờ đẫn của tên võ giả, Tân Trạm không ngần ngại mà tung ra một đấm.
“Thánh Nhân Chỉ Quyền!”
Quyền phong hướng tới mang theo ánh sáng rực rỡ xuyên qua bóng tối của vực thẳm, hàng ngàn ánh sáng vàng theo đó mà lan tỏa khắp nơi.
Thánh Nhân Chi Quyền của Tân Trạm sau khi dùng thuật luyện thể tu luyện một thời gian, đã sớm khác xưa rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã phân ra thành vô số năm đấm đánh về phía trước Âm ầm ầm!
Dưới sự tấn công đồn dập của Thánh Nhân Chỉ Quyền, nhà họ Phan ngoài trừ Phan Chỉ Trung ra thì những võ giả còn lại đều không tránh khỏi bị đánh trúng, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị nổ tung chỉ còn lại một mảnh máu thịt lẫn lộn, chỉ trong nháy mắt đã tử trận.
Cả không gian liển rơi vào tĩnh lặng.
Tân Trạm chỉ cân một quyền đã có thể hạ gục hơn mười mấy cường giả Hóa Cảnh từ cấp ba đến cấp năm một cách dễ dàng.
Các ngón tay của Phan Chi Trung không nhịn được mà run rẩy, ngay cả ông Trâu cũng như bị sét đánh, khó tin mà chỉ vào Tân Trạm Tên nhóc mà ông ta vẫn luôn coi thường cho tới bây giờ, lại có thực lực kinh khủng như: vây, Một quyền tung ra, mà đã tiêu diệt gần nửa những người có thực lực cao cấp nhất của nhà họ Phan.
Ở trong mắt bọn họ, Tần Trạm lúc này tựa như ác ma từ vực sâu, mãnh mẽ đến mức làm cho mọi người sợ hãi “Thực lực cường đại, quyền thuật Kim Sắc, có lẽ nào anh Lam là…
Diệp Vũ Đình trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình, ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trước mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên mà cô cho rằng tuyệt đối không thể xuất hiện.
Cô ngưỡng mộ Tân Trạm đã lâu, hơn nữa còn biết về chiêu thức của Tân Trạm, cho nên cô đương nhiên hiểu rõ kỹ năng quyền thuật của Tân Trạm vô cùng tốt.
Lúc này, bóng dáng người mà cô ngưỡng mộ dần hòa thành một người đàn ông trước mặt.
“Anh Lam hóa ra chính là Tân Trạm.”
‘Vẻ mặt Diệp Vũ Đình kinh ngạc, tim đập dữ dội, trong lòng vô cùng kích động, cô đột nhiên nghĩ rãng lúc trước Tân Trạm từng nói, càng là nơi có thử thách càng dễ có kỳ tích xuất hiện.
Lúc đó cô không hiểu, nhưng giờ đây thì đã rõ ràng hoàn toàn.
“Vũ Đình, em đang nói cái gì vậy? Anh Lam là Tân Trạm” Sắc mặt Liêu Khải Trạch cũng trở nên đờ đẫn, giống như tượng sáp.
“Anh bạn, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc là có hiểu lầm” Phan Chi Trung đổ mồ hôi dữ dội, gần như không dám truy cứu việc anh giết người trong gia tộc mà chỉ có thể chắp tay cố bày ra vẻ mặt ôn hòa.
“Cậu vốn không phải người của nhà họ Diệp, chúng †a cũng không có thù oán gì với nhau, đâu cần thiết phải xảy ra xung đột, chỉ cần cậu để đám người Diệp Vũ Đình lại cho tôi xử lý, tôi sẽ chia cho cậu một nửa lợi ích của nhà họ Diệp, thế nào?”
“Không sai, nhà họ Diệp cũng đã ở ẩn làm ruộng nhiều năm, trong tay chắc hẳn tích lũy được không ít tài sản, chúng ta đâu cần chém giết nhau như vậy?” Ông Trâu cũng cười gắn.
Nghe vậy, Diệp Vũ Đình không khỏi cảm thấy lo lắng, nếu người đàn ông trước mặt đúng là Tân Trạm, vậy anh nhất định sẽ không bao giờ để cho người ủng hộ của mình phải thất vọng.
Tân Trạm chế nhạo: “Quả là một ý kiến hay, phân nửa tài sản của nhà họ Diệp đúng là khiến cho người khác phải rung động”
Đúng vậy, tôi hứa rằng sau khi thâu tóm được nhà họ Diệp, nguồn tài nguyên phong phú này sẽ được chuyển sang cho cậu, hơn nữa nếu cậu muốn, nhà họ Phan chúng tôi cũng sẵn sàng cung phụng, hàng năm tôi sẽ gửi một lượng tài nguyên lớn” Phan Chỉ Trung nhìn thấy có triển vọng, ánh mắt liền sáng lên.
“Nhưng tôi có một ý tưởng hay hơn”
Tân Trạm lắc đầu cười: “Nếu như giết hết, vậy chẳng phải tất cả đều thuộc về tôi sao, cần gì phải phân nửa làm gì”
Phan Chi Trung đột nhiên sững sờ, không ngờ Tân Trạm lại nguy hiểm như vậy, định một hơi nuốt trọn hai nhà bọn họ.
“Chạy!”
Mắt thấy không còn gì để nói nữa, Tân Trạm lại đang đi đến chỗ hai người kia, sắc mặt của Phan Chi Trung liền biến đổi, đột ngột bỏ chạy.
Ông Trâu cũng lùi lại, hai người một trái một phải, hóa thành hai tia kinh hồng, tốc độ cực nhanh.
Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lại, chậm rãi bước ra, giãm lên hư không, cả thân hình giống như bọt nước mà biến mất.
Lần nữa xuất hiện, Tân Trạm đã đứng trước mặt ông Trâu, lòng bàn tay đặt ở trên vai đối phương, Ông Trâu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ hơi thở cuồng loạn xông vào cơ thể của ông ta, toàn thân cứng đờ, tất cả lực lượng cũng đều bị phong tỏa..
“Xin đừng giết tôi” Ông Trâu đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như xưa nữa, lúc này chỉ có thể bày ra vẻ mặt sợ hãi, toàn thân run rấy.
“Quyết định có giết ông hay