“Thật ra tên Tân Trạm này rất thông minh, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
Có điều nếu săn được huyễn thú dễ dàng như vậy thì chỉ có thần tiên mới làm được” Bồ Tùng Nhân cười lạnh tự nhủ thầm.
Trong chớp mắt mũi tên kia đã cảm vào thân thể của con huyễn thú khiến nó đau nhức, vô cùng lập tức nổi giận gào rống lên rồi thở phì phò hất bay Tân Trạm.
“Chính là ở đây”
Khi Tân Trạm quan sát thì thấy trong cơ thể của con huyễn thú có chín điểm phát sáng nên lập tức đứng lên đâm xuyên mũi tên qua đó nhưng lại không thể nào chạm vào được những điểm phát sáng ấy.
Tân Trạm nhíu mày, trong lòng trầm ngâm.
“Với lưỡng khí Tinh Thần này không phải là thời điểm tốt nhất để bắt giữ vì nó đang phát hiện có nguy hiểm tồn tại nên tự nhiên sẽ tránh né”
Nghĩ vậy nên Tân Trạm hơi ủ rũ vì ý tưởng trước đó của mình đã thất bại nhưng không vì vậy mà Tân Trạm buông tha cho nó, anh bắt đầu thi triển các cách khác nhau, cách nào cũng đều thử qua.
Cuối cùng đầu của con huyễn thú này cũng rớt xuống, luồng Khí tỉnh thần kia được ba người Tân Trạm hấp thu.
Bồ Tùng Nhân cũng không nói nhiều, mà tiếp tục dẫn họ đi tìm con huyễn thú thứ hai với sức mạnh như cũ Sau đó trong lúc chiến đấu thì Tân Trạm không hề tuyệt vọng nữa, anh giở các loại phương pháp và cách thức ra thi triển, mặc dù vẫn thất bại nhưng anh cũng không ngừng thử nghiệm.
“Tân Trạm thử cách nào thì Bồ Tùng Nhân đều đứng bên cạnh mỉa mai châm biếm cách đó.
Anh ta cười Tân Trạm không biết tự lượng sức mình, tự nhiên lại có ý đồ phá giải nhược điểm của con huyễn thú.
Phải biết răng cho dù là tổ tông của nhiều vị thánh nhân cũng đều lấy sức mạnh để phá giải chứ không dùng cách của Tân Trạm bao giờ.
Bồ Tùng Nhân nghĩ con huyễn thú này hoàn toàn không có nhược điểm, Tân Trạm làm như vậy chỉ phí công vô ích “Đây là nơi thí luyện chuẩn bị bước lên cấp bậc cao nhất nên không có lý nào lại chỉ có thể sử dụng sức mạnh mà có thể qua cửa được” Lúc đó trong đầu Tân Trạm lóe lên suy nghĩ đó cực nhanh “Nếu ở cấp bậc cao nhất này đã säp xếp loại tỉnh khí đặc biệt này thì sẽ không phải để dành cho những người yếu sức vào thi đấu.
Cho nên muốn bắt được huyễn thú thì nhất định phải có cách nào đó, chỉ là chúng ta chưa tìm được mà thôi “Khi gặp nguy hiểm thì tinh khí trong cơ thể của con huyễn thú kia sẽ di chuyển, vậy nếu làm cho nó tưởng rằng không còn nguy hiểm nữa thì sẽ thế nào nhỉ?”
Đột nhiên hai mắt của Tân Trạm sáng lên như nghĩ ra điều gì đó khiến chỉ trong chớp mắt anh cảm thấy mọi thứ thật rõ ràng.
“Không cảm nhận được hoặc bị lừa, đây gọi là Tử Chú Thuật” Trong lòng Tân Trạm vui sướng đến nỗi tim anh đập thình thịch, trong chớp mắt anh đã suy nghĩ vấn đề một cách thông suốt.
Đúng vậy, đó chính là mấu chốt của vấn đề.
Đột nhiên Tân Trạm ngồi xếp bằng ở trong không trung rồi bắt đầu luyện thử Tử Chú Thuật.
Vì thời gian cấp bách nên Tân Trạm dứt khoát không để lộ ra nhiều thiên địa căn nguyên khí mà nhanh chóng tăng tốc.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban vô cùng tin tưởng Tần Trạm nên thấy anh đột nhiên tạm dừng chiến đấu thì không hề nghi ngờ mà vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của họ.
Lần chiến đấu này Tần Trạm hoàn toàn không tham gia.
Sau khi Tinh Thần huyễn thú tử vong thì Diệp Thành và Lạc Việt Ban mệt bở hơi tai mà thở hồng hộc rồi ngồi phịch xuống đất.
Họ cảm giác không còn chút sức lực nào nữa, tay chân không thể nhúc nhích nổi.
“Các vị à, chỉ còn lại một cái đầu cuối cùng thôi.
Chúng ta tiếp tục đi” Bồ Tùng Nhân cười tủm tỉm đi về phía họ.
“Tiếp tục con khỉ khô á.
Ông đây mệt sắp đứt hơi rồi này” Lạc Việt Ban quay lại nói.
“Vậy là không đánh nữa hả? Nếu mấy người từ chối thì xem như giao kèo giữa chúng ta đã kết thúc.” Bồ Tùng Nhân cười với vẻ đắc ý.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban hận đến nghiến răng nghiến lợi nghĩ tên Bồ Tùng Nhân này đúng là một kẻ xấu xa, rõ ràng là anh ta bực tức vì bị Tân Trạm gài bẫy nên bây giờ lại nương nhờ đến Tinh Thần huyễn thú mà quay lại hãm hại họ thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ kêu hai người họ tiếp tục chiến đấu thì đúng thật là họ không còn chút sức lực nào nữa, lỡ như bị huyễn thú Tỉnh Thần kia làm bị thương thì càng mệt hơn nữa.
“Ai nói không đánh nữa chứ?”
Ngay lúc Bồ Tùng Nhân đang định cười nhạo họ thì đột nhiên Tân Trạm mở to mắt nói.
Bồ Tùng Nhân ngó qua thì phát hiện hai tròng mắt của Tân Trạm hiện lên một vệt sáng huyền ảo, Bồ Tùng Nhân định nói gì đó thì đột nhiên thấy cơ thể anh ta run lên rồi trong chớp mắt cảm giác như chính anh ta đang ở trong một bảo tàng linh thạch.
Nơi này khiến cho người ta cảm giác như là nơi lộng lẫy xa hoa nhất trần đời.
Bồ Tùng Nhân cảm giác như chính anh ta đang bay trên một đám mây, nhịn không được mà vui cười hớn hở.
Nhưng ngay sau đó thì Bồ Tùng Nhân giật mình thoát khỏi dòng ảo.
tưởng đó, mồ