Bồ Tùng Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên đó không chịu nói lý lẽ, quá nhãn tâm.
Đương nhiên là tôi không đồng ý”
“Phương pháp ban đầu của tôi là thông qua bói toán để tính ra chênh lệch giữa cấp bậc của huyễn thú với tu vi của võ giả, thiết kế trò chơi mở màn.
Nhưng từ sau khi Nghê Phùng che đậy thiên cơ, lần này tôi bói không chuẩn, điều này đã dẫn đến những sai lầm lớn liên tục xuất hiện.
Bây giờ tốn thất nặng nề, đến cái đũng quần cũng sắp mất luôn rồi!”
Bồ Tùng Nhân rơm rớm nước mắt tỏ ra đáng thương, nói: “
: “Tân Trạm, chuyện này chỉ có cậu mới có thể giúp được tôi, cậu không thể không quan tâm được”
“Chờ đã, đầu tiên anh đừng tỏ ra thảm thương nữa đi”
Thấy Bồ Tùng Nhân đang có ý định chạy đến ôm đùi khóc lóc, Tân Trạm lạnh cả sống lưng, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
“Anh đã nhìn trúng thủ đoạn của tôi và cho răng dựa vào bản lĩnh lúc nào cũng có thể tiêu diệt huyễn thú trong tích tắc của tôi là có thể đánh lừa phán đoán của Nghê Phùng để giành lại linh thạch đã mất về sao?”
“Đúng vậy, đó chính là chủ ý của tôi” Bồ Tùng Nhân gật đầu đáp.
“Đây là chuyện tôi có thể làm”
Tần Trạm suy nghĩ một hồi, dựa vào Tử Chú Thuật kết hợp với U Lam Minh Hỏa, cho dù có là huyễn thú năm sao cũng có thể giết trong vài giây.
“Cậu đồng ý rồi” Bồ Tùng Nhân vui mừng khôn xiết.
“Không, tôi chỉ nói là có thể làm được, tiếp đó chúng ta có thể tính đến chuyện tiền nong rồi Tân Trạm cười lắc đầu, vẻ mặt đó khiến Bồ.
Tùng Nhân rùng cả mình, suýt chút nữa anh ta đã quên mất tên này còn gian xảo hơn cả mình.
“Vậy cậu muốn gì?” Bồ Tùng Nhân hỏi “Nếu đã hợp tác, chúng ta còn là bạn bè, vậy anh cứ đưa cho tôi một trăm linh thạch mà tôi đưa cho anh lúc nãy đi” Tân Trạm cười nói Bồ Tùng Nhân hơi bất lực, lấy linh thạch đưa cho Tân Trạm.
Chỗ linh thạch này cầm còn chưa nóng tay đã phải trả về chủ cũ.
“Nếu anh đã có thành ý, vậy chúng ta chia đôi năm mươi năm mươi đi, thế nào?” Tân Trạm nói.
“Đại ca” Bồ Tùng Nhân quỳ xuống, khóc lóc: “Tôi xem bói miễn phí để cậu tìm ra vị trí của huyễn thú, cậu còn muốn chia tiền cược sao?”
“Anh đừng khóc lóc than nghèo nữa, chuyện này chỉ có tôi mới làm được thôi.
Hơn nữa sau khi tách ra khỏi tôi, không phải anh sẽ không kiếm chác được sao? Nếu không có tôi, anh sẽ không có gì hết” Tân Trạm đáp.
“Nhưng nếu không có tôi chỉ đường cho cậu, cậu sẽ hoàn toàn không tìm được huyễn thú” Bồ Tùng Nhân nói “Vi thế chúng ta mới hợp tác với nhau, chia đôi năm mươi năm mươi” Tân Trạm đáp.
Bồ Tùng Nhân cạn lời rồi, sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta nói: “Chia ba bảy đi, đây đã là giới hạn của tôi rồi.
Dù sao tên Nghê Phùn: kia cũng đã lừa tôi nhiều lần, phần mà tôi kiếm lại thực ra cũng chẳng được tính là lợi nhuận”
“Thỏa thuận thành công”
Tân Trạm gật đầu, anh cũng chỉ là đang thăm dò Bồ Tùng Nhân một chút, có thể kiếm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Nhưng ba phần của anh thì không biết sau cùng có thể cầm được bao nhiêu linh thạch, Tân Trạm thấy có chút mong chờ.
Sau khi đã chốt hạ chủ ý của vài người và bàn bạc về những chỉ tiết cụ thể, Bồ Tùng Nhân liền rời đi trước.
Lúc này, ba chiếc phi thuyền bay đang lơ lửng trôi nổi trên ngọn núi Bồ Tùng Nhân nhìn thấy một vị võ giả trước mặt mình giết một con huyễn thú, sắc mặt trầm xuống: “Haha, lại thẳng rồi”
Trên phi thuyền, tất cả các võ giả đều tỏ ra vui mừng khôn xiết, còn có một đạo sĩ nhỏ chuyên phụ trách việc mang linh thạch đến cho mọi người.
“Nói đến trình độ, vẫn là đạo sĩ Phùng cao tay.
Đi theo đạo sĩ Phùng, lần nào chúng ta cũng kiếm được bộn tiền” Có người vừa cất linh thạch vừa tâng bốc lấy lòng.
“Đúng vậy, nhà họ Nghê vốn là gia tộc đỉnh cấp trong thế giới ẩn mà, thực lực quả nhiên phi phàm”
“Thế hệ này của nhà họ Nghê còn mạnh hơn nhiều.”
Từng câu từng chữ như đâm vào tai Bồ Tùng Nhân khiến anh ta xiết chặt năm đấm lại.
“Bồ Tùng Nhân, anh có vẻ rất khó chịu nhỉ?”
Bên cạnh phí thuyền có một thanh niên đầu trọc mặt mày đanh ác đang tỏ vẻ đắc ý tự mãn.
Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ mỉa mai châm biếm, được thấy Bồ Tùng Nhân khó chịu là một chuyện rất vui vẻ sảng khoái đối với anh ta “Nghê Phùng, lúc lấy linh thạch của tôi, anh đã đồng ý với tôi là sẽ rời đi rồi mà” Bồ Tùng Nhân nghiến răng nói.
“Haha, những lời hứa là thứ vô giá trị.
Hơn nữa, anh ngu đần như thế mà lại tin vào cái gọi là quy tắc sao?” Nghê Phùng tỏ ra khinh bỉ, cười lớn.
Vài người sau lưng anh ta cũng nở nụ cười khinh thường suồng sã khiến người nhà họ Bồ vô cùng phẫn nộ.
Bồ Tùng Nhân hừ lạnh một tiếng, mặc dù bản thân anh ta làm việc gì cũng hơi tham lam, nhưng anh ta