Tân Trạm sửng sốt, Chúc Diêu mim cười chỉ vào khí tức tuôn ra bên ngoài chuột lửa, Tân Trạm lập tức thấy buồn cười, không ngờ chính nguyên khí đã làm lộ thân phận của mình.
“Cô có cần hồ lô lửa này không? Cho nè.”
Tân Trạm không hề do dự, lập tức lấy ra một ít hồ lô lửa đưa cho Chúc Diêu.
Diệp Thành từng nói răng Chúc Diêu, Cố Minh Ân và những người khác đã từng hợp tác với nhau để tìm kiếm mình ở nơi thí luyện này, nhưng sau khi Tần Trạm an toàn thì họ đã gửi truyền âm đến Diệp Thành và ngừng tìm kiếm.
Kết quả là mấy người bọn họ đã bỏ lỡ những ngày đầu tiên ở nơi thí luyện và Tân Trạm cảm thấy như nợ họ vậy.
Nhưng khi nhìn thấy hồ lô lửa mà Tân Trạm đưa tới thì Chúc Diêu cũng chỉ cười và lắc đầu, chỉ giữ lại một cái cho mình.
“Tôi không am hiểu về hỏa hệ quá nhiều nên chỉ giữ một quả hồ lô lửa thôi, tôi đến đây chủ yếu là vì cây đẳng mạn này” Chúc Diêu vừa nói vừa dùng trường kiếm cắt xuống một vài nhánh cây đăng mạn và gom nó lại.
Mỗi người đều có bí mật nên Tân Trạm cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải thu lại mấy quả hồ lô lửa.
“Vậy giờ phải làm sao xử lí con chuột lửa này đây?” Sau khi gom xong Chúc Diêu chỉ vào con chuột yêu bị nhốt bên cạnh Tân Trạm và cười nhẹ: “Đừng nói, con vật này cũng dễ thương đó chứ”
Nó phát hiện mình không ra được thì cũng ngoan ngoãn hơn và dần trở về nguyên hình.
Toàn thân được bao phủ một lớp lông tơ màu đỏ rực, đôi mắt to đen láy liên tục đảo qua đảo lại và cái đuôi nhỏ thì không ngừng ngoe nguẩy vì căng thẳng, co lại thành một vòng tròn, trông hơi đáng thương “Cũng dễ thương à? Cô không thấy suýt chút nữa là nó giết chết tôi sao?” Tân Trạm cười khổ nói.
“Nó đã canh giữ hồ lô lửa này nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị anh đoạt đi thì sao không tấn công kia chứ?” Chúc Diêu liếc nhìn Tân Trạm.
Tân Trạm nghĩ đến này thì thật sự cảm thấy cũng có lý, mặc dù bảo vật không thuộc về ai nhưng nếu có người cướp lấy đồ của mình thì e rằng ai cũng sẽ liều mạng tấn công.
Những suy nghĩ vừa lướt qua thì đột nhiên Tần Trạm nhìn về phía vết nứt trên mặt đất, đôi mắt đen láy của Tân Trạm khẽ quan sát, những con chuột lửa nhỏ bị dọa sợ tới mức rụt đầu lại khi thấy Tân Trạm nhìn chăm chằm.
“Đây là con của mày?” Tân Trạm trầm ngâm nhìn con chuột lửa.
“Hồ lô lửa này có lợi cho tao nên tất nhiên không thể trả lại cho mày được, nhưng tao nghĩ chắc mày cũng chỉ muốn dùng để giúp con mình phát triển đúng không?”
Con chuột lửa lớn hét lên vài tiếng như là đồng ý và cầu xin, lại như lo lắng Tân Trạm sẽ tốn thương con mình.
Đột nhiên Tân Trạm cảm thấy hơi xúc động, giống như thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trên đời này, cho dù là huyễn thú thì cũng có những cảm xúc giống con người vậy.
Không biết vì sao Tân Trạm lại dâng trào cảm xúc, phất tay một cái để rút đi hết nguyên khí xung quanh, chuột lửa được tự do thì ngã ngay xuống đất.
“Cho dù tao không lấy hồ lô lửa này thì cũng sẽ có những võ giả khác đến và lấy nó đi, khi đó bọn mày cũng sẽ chết chắc thôi, nhưng tao có thể cho mày một ít linh dược xem như đền bù.”
Tân Trạm suy nghĩ một lát, lấy ra một ít linh thảo có tác dụng với hệ lửa và ném cho chuột lửa.
“Xem như là bồi thường cho mày”
Chuột lửa im lặng một lát, giống như không ngờ Tân Trạm sẽ cho mình linh thảo, sau khi lưỡng lự một lúc thì nó mới há miệng ngậm lấy linh thảo và chạy tới khe nứt, nó nhìn lại Tân Trạm và Chúc Diêu một lần rồi sau đó chạy vào trong khe.
“Anh làm tôi hơi ngạc nhiên đó, trước đây tính cách anh không giống như vầy” Chúc Diêu cười.
“Bỗng nhiên tôi cảm thấy cứ tùy ý làm những việc mình thích cũng rất vui, nhất là khi ở đây” Tân Trạm nói.
“Nếu anh đã thích giúp người khác như: vậy thì vừa hay tôi cũng có việc muốn nhờ đây” Chúc Diêu chớp mắt.
Tân Trạm mỉm cười khi nghe và nói: “Tôi cũng nợ cô rất nhiều rồi, nếu cô không cần tôi giúp thì chắc tôi sẽ quên mất quá, chuyện gì nói thử xem?!
“Tạm thời tôi không nói được nhưng anh đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy”
Chúc Diêu cười tinh nghịch.
Tân Trạm sững sờ, bỗng thấy hơi lo lắng trong lòng, cứ cảm thấy chuyện Chúc Diêu muốn nhờ không phải tốt lành gì.
Hai người đi cùng nhau, Chúc Diêu dẫn đường, ngay sau đó hai người đến một khu đền trống ầm!”
Khi hai con huyễn