Mặc dù tuổi thọ của ông lão dài vô cùng, nhưng phần lớn thời gian lại hết sức buồn chán.
Sự to gan của Tân Trạm rơi vào trong mắt ông ấy cứ giống như đến một con kiến nhỏ đang muốn tranh một khối đường với mình vậy, không có chuyện gì to tát để tức giận cả.
Ông lão nghiên ngẫm nói: “Vậy cậu muốn phần thưởng gì?”
Tân Trạm ho khan một tiếng, cười nói: “Khụ khụ, ông cũng nói tiên khí này thi triển ra bên ngoài sẽ không tốt, hi vọng ông có thể giúp tôi, để người ngoài cho răng phần thưởng.
tôi nhận được chính là khí tinh thần này” Đây cũng là phương pháp tốt nhất mà anh nghĩ đến trước đây.
Nếu thuật này bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão đẫm máu, nhưng nếu chính mình đạt được thì lại khác.
Nhờ vào lần thí luyện này, được thưởng tiên khí mà những người khác không thể sử dụng được thì hiển nhiên hơn rất nhiều.
Điều này cũng tạo cho Tân Trạm một cái cớ để sau này tiếp tục thi triển tiên khí mà không bị người khác nghỉ ngờ.
“Cậu nhóc này cũng rất thông minh đấy”
Ánh mắt ông lão vừa chuyển động đã hiểu rõ tâm tư của Tân Trạm, khẽ cười nói: “Điều kiện này tôi có thể đáp ứng với cậu, nhưng chỉ sợ cậu không biết nhỉ? Mỗi một hạng nhất của tháp Thông Thiên đều sẽ nhận được một số lợi ích, đồng thời cũng phải trả giá.”
Vẻ mặt của Tân Trạm cứng đờ, dường như anh cảm thấy có gì đó không ổn: “Có loại chuyện này sao?”
“Đương nhiên, đây cũng là phong cách ứng xử nhất quán của tôi.
Muốn lấy được thì cần phải bỏ ra chút gì đó, tôi thấy cậu thú vị nên cũng không làm khó cậu.
Ở đây có một lời nhản, cậu đưa cho đối phương xem như điều kiện đi” Ông lão mỉm cười, một lưồng ánh sáng ở giữa không trung bay về phía Tân Trạm.
“Chỉ đơn giản như vậy mà thôi?”
Tân Trạm nghi ngờ cầm lấy phong bì đã được niêm phong, khi nhìn thấy lời nhắn của ông lão ở phía trên thì hoàn toàn sững sờ.
“Ông đừng có làm khó tôi, bảo tôi đi tìm ma thú ở Sơn Mạch Hoàng Tộc cũng rất khủng bố rồi, mà người này còn là yêu hoàng nữa?”
Tần Trạm đổ mồ hôi lạnh, trợn mắt hốc mồm.
Anh cảm thấy ông lão này hoàn toàn đang muốn trả thù anh.
Minh trói con nhà người ta làm tùy tùng, còn ký khế ước yêu thú.
Thế nhưng không ngờ được con chim tước vàng kia chính là đời kế tiếp của yêu hoàng, bây giờ chẳng khác nào đang bị mình ràng buộc.
Tân Trạm vốn đang lo lắng đối phương sẽ tới dạy dỗ mình, dự định sau kết thúc chuyện này sẽ không bao giờ tới tam tông Ẩn Giới nữa.
Kết quả là ông lão muốn anh tự mình đưa thư cho yêu hoàng.
Cái gì mà tu vi này không thể tặng được nên càng muốn anh đi.
Vậy một khi anh đi rồi thì có thế bị đánh chết bằng một chưởng dưới cơn thịnh nộ của yêu hoàng hay không chứ?
“Cái con chim kia nhìn thấy cậu, có đập chết cậu hay không thì tôi không biết.
Nhưng mà nếu như cậu cố tình không hoàn thành chuyện tôi giao phó, vậy thì khẳng định cậu chết chắc rồi.”
Ông lão cười khẽ, tuy nhiên nụ cười này lại có chút đắc ý.
“Vậy tôi không cần tinh mang nữa…”
Tân Trạm không biết làm sao, không có tỉnh mang che lấp mà anh còn phải len lén dùng tiên khí đến Sơn Mạch của đám yêu thú kia, vậy đó không phải là tìm cái chết sao?
Kết quả anh chưa kịp nói xong thì ông lão đã giơ ngón tay lên, ngay lập tức tinh mang mà Tân Trạm ngưng tụ lúc trước lại rơi vào trong giữa chân mày của anh một lần nữa.
“Giao dịch đã hoàn thành, hiện tại cậu nói cũng đã muộn.”
“Ông lão này, đúng là có chút vô sỉ mà.”
Dưới vẻ mặt sững sờ của Tân Trạm, ông lão cười đầy ẩn ý, sau đó đứng dậy phất tay áo một cái.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh giống như bão tố xông lên người Tân Trạm trực tiếp thổi bay anh ra khỏi nơi vùng đất đào nguyên này.
“Còn nữa, cậu đi ra ngoài như thế này cũng quá thu hút người khác rồi.
Tôi sẽ tặng miễn phí cho cậu một ít thứ để giúp cậu che đậy, không cần cám ơn tôi đâu.”
Tân Trạm bay ra thật xa, bên tai nghe được lời nói của ông cụ mà có một dự cảm không lành Trong lòng Tân Trạm nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy trong cơn gió mạnh này có rất nhiều ánh sáng bén nhọn lao về phía anh, trong nháy mắt đã tạo thành vài lỗ thủng trên người.
Trước đây chẳng phải trong lòng anh đã mắng ông ấy vô liêm sỉ sao? Chẳng lẽ bị ông ấy nghe thấy rồi à?
Tân Trạm nuốt nước miếng, có chút đờ đẫn.
Ông lão này, đã là người lớn rồi mà lòng dạ quá hẹp hòi.
Một trận kêu rên thảm thiết vang lên, Tân Trạm bị quăng ra ngoài trong nháy mắt.
Bên ngoài tháp Thông Thiên, mọi người đều trợn to hai