" Mọi người không sao chứ " Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi và Xuân Lan trên người ai cũng đều có vết thương quan tâm hỏi.
" Tiểu thư bọn em không sao " Đông Nghi cùng Xuân Lan đứng lên nói.Trên người các nàng cũng không thể có vết thương nào nghiêm trọng hết.
" Tạ Vương phi quan tâm trên người bọn thuộc hạ vết thương nhỏ không đáng ngại " hai người Bạch Hổ, Huyền Vũ cũng trả lời.
Sau đó đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi lâu cũng không đụng phải ám khí nguy hiểm nào khác.
Rốt cục thời điểm đi đến cuối đường, một cái cửa đá lại xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn cửa đá khẽ nhíu mi, mà con ngươi Đông Phương Huyền Phong cũng run lên.
Đơn giản là cửa đá này không giống với những cửa đá khác, nó không phải gắt gao đóng chặt, mà là hé mở một nửa!
Tình huống như vậy làm cho đoàn người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết không thể không cẩn thận hơn vài phần, bởi vì loại tình huống này thật sự quá mức quỷ dị, cửa đá hé mở…
Đông Phương Huyền Phong liếc mắt nhìn Bạch Hổ bảo hắn qua mở cửa.
Bạch Hổ đi lên phía trước, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa đá đã mở một nửa kia ra, đập vào mắt chính là hào quang chói lọi làm cho tất cả mọi người không thể thích ứng kịp phải nheo mắt lại, sau khi mọi người mở mắt ra lại không hẹn mà cùng hung hăng rụt đồng tử, bên trong thạch thất này cư nhiên lại là…
Chỉ thấy trong phòng đá dùng hoàng kim bạch ngọc lót sàn, trên vách tường khảm những viên dạ minh châu to nhỏ lớn bé đủ kích cở, nhìn qua vô cùng hoa lệ.
Tôn quý như Đông Phương Huyền Phong nhìn thấy nơi này cũng thấy kinh ngạc, cho dù thừa tiền cũng sẽ không dùng để trang trí một căn phòng xa hoa như vậy.
Nhìn vào vết tích này cũng đủ biết năm đó vương triều này giàu có và đông đúc như thế nào.
Điều này cũng lí giải vì sao lại có người đến tiêu diệt vương triều này, đất đai phì nhiêu, giàu có một phương, lại gần hải vực, vị trí địa lý như vậy đối với toàn bộ Tứ quốc đều là miếng thịt béo, sao có thể có người không mơ tưởng.
Sau khi Bạch Hổ đi vào cũng không thấy có gì nguy hiểm, vì vậy đám người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng nâng bước đi vào, căn phòng đá không giống với đường hầm kia, bên trong vô cùng rộng rãi.
Hai người bước từng bước đi sâu vào bên trong căn phòng, còn Đông Phương Huyền Phong thì nắm chặt tay Tư Đồ Thiên Tuyết, sợ xuất ám khí hay gì đó, nhưng lần này là hai người nghĩ nhiều rồi, trong phòng này có chút yên lặng nhưng không có ám khí gì hết.
Ngay khi hai người đi tới căn phòng nhỏ trong góc phòng, đẩy cửa ra, hình ảnh xuất hiện khiến hô hấp của Tư Đồ Thiên Tuyết gần như ngừng lại.
Mà Đông Phương Huyền Phong cũng hơi hơi khó thở, bởi vì gian phòng kia là một phòng ngủ, đồ dùng trong phòng so với bên ngoài còn xa xỉ hơn