Trong sơn động mỗi nhóm người chọn một chỗ ngồi xuống.
Riêng nhóm người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết hai người đang dựa vào nhau bên cạnh Xuân Lan cùng Đông Nghi còn hai người Bạch Hổ Huyền Vũ ở cửa hang động nhìn động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài hang động nam tử mặc hắc y đi trước theo sau hắn là thuộc hạ.
" Chủ nhân chúng ta dùng hàm hương loại trừ khí độc nên dẫn dụ đến đàn điểu bây giờ chỉ còn lại hơn bốn mươi người ".
" Đều là các ngươi vô dụng nếu không sao chết nhiều người như vậy " hắc y nam tử tức giận lên tiếng nói.
Người thuộc hạ không giám nói nữa chỉ đứng một bên.
Hắc y nam tử xoay người tiếp tục đi về phía trước, mấy thuộc hạ thấy chủ nhân đi rồi thì nhanh chóng theo sau.
Bên trong hang động bao gồm nhóm người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết còn có mấy người có nội lực cao cường đều nghe được giọng nói ngoài cửa hang động.
Tư Đồ Thiên Tuyết nở nụ cười nhẹ cả người nàng vẫn tựa vào lòng Đông Phương Huyền Phong mở mắt ra.
" Phong, đi thôi " Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi dậy.
Đông Phương Huyền Phong không nói gì cùng nàng đứng lên đi hướng cửa hang đi.
Bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi và Xuân Lan bước theo sau.
Mấy Bạch Ngạn và Nhiếp Kỳ Anh thấy vậy cũng đứng lên đi theo ra ngoài.
Mà đoàn người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng nhanh chóng tiến tới đầm lầy, trong không khí nồng đậm mùi vị bùn nước.
Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn xung quanh nơi này chắc là đầm lầy toàn đỉa chuyên hút máu người sinh sống.
Cứ như vậy họ mất mấy ngày nữa đi qua đến thủy đàm nơi mãng xà cùng cá sấu kiếm ăn.
Hai nhóm người Bạch Ngạn và Nhiếp Kỳ Anh thấy đoàn người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lại không đi nữa cảnh giác nhìn xung quanh.
"Mọi người cẩn thận một chút, đến đầm lầy, càng không thể để rơi vào vũng bùn, bằng không thì,...!" Nhiếp Kỳ Anh vẫn chú ý hoàn cảnh bốn phía, nhìn đến một lùm cỏ cây phía trước, xung quanh lại chỉ loáng thoáng phiến cỏ nổi trên mặt đất, con ngươi liền trầm xuống.
Lần trước một mình đi vào trong này, chưa từng thấy qua đầm lầy này, lần này tất nhiên phải cẩn thận hơn mới được.
Nghe được lời nói của Nhiếp Kỳ Anh, mọi người đều nâng cao cảnh giác cùng cẩn thận, chú ý xung quanh và dưới chân.
"Cứu...!Cứu mạng a, cứu cứu ta...", đúng lúc này, một đạo thanh âm cầu cứu mỏng manh vang lên, truyền vào trong tai đám người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết.
Nghe thấy thanh âm như thế, tròng mắt mọi người khẽ xẹt qua một tia nguy hiểm, sao lại có người đi đến đây trước bọn họ?
Nhìn về phía có tiếng kêu, cách bọn họ không xa có một cái vũng bùn, mà người kia đang ở giữa cái vũng bùn đó, nước bùn đang dần dần nhấn chìm hắn xuống, bây giờ đã đến bả vai.
Đến khi mọi người đến gần, liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, mày liễu Tư Đồ Thiên Tuyết khẽ nhíu, sau đó mở miệng nói: “Dù muốn cứu cũng không cứu được