Mà Nhiếp Kỳ Anh thấy Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn thấy biển hoa màu đỏ này trên mặt không biểu hiện gì?.
Nàng còn nhớ lúc trước nàng lần đầu tiên nhìn đến loài hoa này không tự giác mà ngẩn người.
Những cánh hoa đỏ thẳm đỏ như máu nối liền với nhau tạo thành những bông hoa nhỏ rồi chúng lại hợp lại với nhau.
Mới đầu nhìn sẽ làm cho mình cảm thấy thật đẹp nhưng nhìn lâu rồi sẽ làm cho con người ta cảm thấy lạnh rung cả người.
Nàng nhìn qua bên trái thấy được Bạch Mạc và Bắc Mạc Uyển Nhi đều đang ngẩn người nhìn về biển hoa màu đỏ ấy, rồi nhìn lại phía Tư Đồ Thiên Tuyết thấy trong mắt nàng vẫn còn sự tỉnh táo nhịn không được liền lên tiếng.
" Nguyệt các chủ đây là biết loài hoa trước mặt có tên gì đúng không? " Nhiếp Kỳ Anh khẳng định Tư Đồ Thiên Tuyết biết.
" Đúng vậy nó tên Bỉ Ngạn Hoa " Tư Đồ Thiên Tuyết cũng không giấu diếm mà nói ra.
" Bỉ Ngạn Hoa " Nhiếp Kỳ Anh đọc lại ba từ Bỉ Ngạn Hoa.
" Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào nó " Tư Đồ Thiên Tuyết liếc nhìn Bắc Mạc Uyển Nhi đang giơ tay muốn ngắt hoa lạnh giọng lên tiếng.
Bắc Mạc Uyển Nhi giật mình rút tay lại nàng nhìn bông hoa trước mặt sợ hãi nó có độc, nàng xoay người đi nhanh đến đằng sau Bắc Mạc Đ ĩnh Chi đứng nàng nghĩ nghĩ xém một chút thôi nàng liền...!Bắc Mạc Uyển Nhi không dám nghĩ đến nữa.
Mà Bạch Mạc đứng bên cạnh đang muốn đụng vào hoa bỉ Ngạn nghe vậy thì sợ hãi lùi lại sau.
Bạch Ngạn thấy muội muội sợ hãi liền đi đến an ủi nàng.
*
Lúc này Đông Phương Huyền Phong cầm tay Tư Đồ Thiên Tuyết đi về phía trước.
" Cung chủ, tiểu thư bây giờ đã tối, không nên quá mệt nhọc, hay là đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.
Ta cũng làm chút thức ăn ", ngay khi đi vào u cốc cỏ mọc xanh um, Xuân Lan nhìn bầu trời đã tối, mở miệng nói.
Nghe vậy, Đông Phương Huyền Phong ngay lập tức ngừng bước, sau đó tìm một gốc cây thật lớn rồi ngồi xuống, đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm chặt trong lòng.
Mà Xuân Lan thấy vậy lại cùng Đông Nghi liếc nhau, sau đó hai người chia nhau đi tìm đồ ăn, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ cũng chia ra đi theo.
Ánh trăng nhu hòa mà yên lặng.
Đông Phương Huyền Phong buông mắt lẳng lặng nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết đang nhắm mắt dựa vào lòng hắn.
Lông mi dài như cây quạt nhỏ tạo thành một chiếc bóng, sống mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi anh đào hơi mỏng đỏ hồng, khóe môi Tuyết Nhi hơi hơi cong giống như đang mơ thấy điều gì đó rất vui vẻ.
Đông Phương Huyền Phong thấy vậy cũng vô thức cong môi cười, cả khuôn mặt đều tràn đầy hạnh phúc, giống như nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết là một việc khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Đoàn người Nhiếp Kỳ Anh ở phía xa xa nhìn thấy biến hóa trên mặt hắn cũng khó nén thở dài, chỉ sợ trên thế gian này ngoài Nguyệt các chủ không có người thứ hai có thể khiến hắn đổi sắc mặt.
Một lúc lâu sau, Đông Phương Huyền Phong mới tựa vào thân cây, ôm chặt Tư Đồ Thiên Tuyết, từ từ đem con ngươi che lại.
Mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng khoanh chân tu luyện, hôm nay đánh nhau tiêu hao quá nhiều sức lực, mỗi người gần như chỉ còn một nửa nội lực, nhân lúc này đang nghỉ ngơi mà khôi phục thể lực cùng nội lực.
Trời dần đen mà đám người Đông Nghi Bạch Hổ vẫn chưa trở về.
Đúng lúc này, con ngươi đang nhắm chặt của Đông Phương Huyền Phong mở ra cùng lúc Tư Đồ Thiên Tuyết cảm nhận được nguy hiểm cũng