Thân là phó đội trưởng của đội đặc cảnh, Thần Đức Dũng có chút thân thủ, những bảo vệ này hoàn toàn không đủ đế đánh anh ta.
Nhưng anh ta không dám đánh trả.
Bởi vì, người hạ lệnh đánh là người nhà họ Từ.
Nhà họ Từ là thành viên của Liên minh năm tỉnh.
Liên minh năm tỉnh rất đoàn kết, đắc tội với một nhà, tương đương với việc đắc tội với cả liên minh, anh ta không dám đắc tội.
Người nhà họ Đường bị đánh không ngừng kêu cứu.
Từ Chí Cường đi đến, đạp trên người Đường Thành Lâm, cúi đầu nhìn ông ta: “Đã sớm nghe đến ông ta đến chết cũng thích thể diện là ông, lần trước làm giả thư mời đến tham gia lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương thì thôi đi, lân này vậy mà còn chạy đến khu Biệt thự Cẩm Tú ra vẻ. Cút cho tôi, để tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi sẽ đánh gãy cái chân già của ông.”
“Phụt”
Thu Ánh Dương nhổ nước bọt vào người Đường Lăng, cao ngạo mắng: “Ghét bỏ nhà tôi nghèo sao? Xem thường tôi sao? Bây giờ không phải vẫn bị người ta đánh quỳ dưới đất sao?”
“Được rồi, đừng nhiều lời với những bọn rác rưởi này nữa”
Mặc dù Thu Ánh Dương là hàng dùng lại, nhưng quả thật rất biết nịnh nọt, hầu hạ người khác.
Hơn nữa Thu Ánh Dương cũng không phải là vợ của anh ta, chỉ là một người vợ lẽ mà thôi.
Hai người rời đi.
Người nhà họ Đường lần lượt bò từ trên đất dậy, đi đỡ Đường Thành Lâm dậy.
“Ba, ba không sao chứ?”
“Ông nội, cháu bảo ông không đến, ông cứ muốn chết, bây giờ đã mất mặt chưa?”
“Đều là do tên khốn nạn Giang Cung Tuấn kia”
“Chồng, anh thể nào rồi, không sao chứ?”
Thân Đức Dũng xua tay nói: “Không sao”
“Chồng à, không thể bỏ qua như thế này được, không phải chú anh là thư ký của tướng quân quân khu Hồng Bắc sao? Mau gọi điện thoại xin chú anh đi, mấy người bảo vệ này dựa vào cái gì mà đánh chúng ta chứ?”
“Vê nhà rồi nói” Thân Đức Dũng không phải là ngốc.
Bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến chú anh ta sao?
Hơn nữa, anh ta cũng không phải là trực hệ của nhà họ Thân, đó cững không phải là chú ruột của anh ta.
Toàn thân Đường Thành Lâm đây dấu chân, mắt tím ngắt, tức đến nỗi đập gậy: “Tên Giang Cung Tuấn chết tiệt kia, dám chơi ông đây, ông đây không thể tha cho mày”
Đường Thành Lâm ôm hy vọng đến đây, nhưng lại ảm đạm rời đi.
Mất mặt.
Lần này thật sự mất mặt.
Cả đời ông ta giữ thể diện, đều mất trong hôm nay rồi!
Biệt thự nhà họ Đường.
Đường Thảo Nhi kéo Thân Đức Dũng, câu xin: “Chồng à, ông nội bị đánh thành thế này, không trút cục tức này, sau này nhà chúng ta không thể ngẩng đầu lên được ở Tử Đằng. Nhà bọn em thì không sao, nhưng anh là người nhà họ Thân, nhà họ Thân là hào môn ở Hồng Bắc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải là rất mất mặt sao?”
“Em rể, đúng vậy, mau gọi điện thoại cho chú em đi. Nhà họ Từ là cái gì chứ, ở trước mặt tướng quân, còn không phải ngoan ngoãn cúi đều sao?
Chú em là thư ký của tướng quân, là người thân cận nhất của tướng quân đấy” Trong lòng Đường Lăng cũng ôm một bụng tức giận.
Nếu như là người khác, anh ta có thể chịu được.
Nhưng đây là bạn gái cũ của anh ta, chuyện này vào truyền đến các bạn cùng lớp. sau này anh †a còn làm người thế nào được chứ?
“Tên Giang Cung Tuấn chết tiệt, thứ khốn nạn” Đường Thành Lâm ngồi trên sô pha, tức giận tím mặt.
“Thần Đức Dũng, cọn xem, chuyện này, con cũng là người bị hại, nhà họ Thần nhất định phải ra mặt chứ:”
Đường Hiện cũng nói.
Vốn dĩ Thần Đức Dũng không muốn quan tâm, nhịn một chút là qua.
Nhưng, anh ta cũng không muốn mất mặt ở nhà họ Đường.
“Con gọi.”
Anh ta lấy điện thoại ra, đi đến cửa.
“Chú, chú à, là cháu đây, cháu là Thần Đức Dũng, chính là Thần Đức Dũng của nhà Thần Ngưu ạ. Đúng, chính là cháu, cháu bị đánh ở Tử Đẳng, người đánh cháu là người nhà họ Từ, cũng không biết là người thế nào, hình như tên là Từ Chí Cường. Cái gì, chú điều tra một chút ạ. Vâng, vâng, vâng.”
Chú Thần Đức Dũng quả thật là thư ký của tướng quân nào đó ở quân khu: Thần Đức Dũng cũng không ngờ, chú của anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.
Sau khi anh ta gọi điện thoại, liền kiêu ngạo đi vào, bảo đảm: “Cháu đã gọi điện thoại rồi, cháu cháu đã đi tra lai lịch của Từ Chí Cường rồi.
Chuyện này, rất nhanh có thể xử lý xong.”
Sắc mặt âm trầm của Đường Thành Lâm lúc này mới dịu đi không ít, nhìn Thần Đức Dũng, tán thưởng nói: “Vẫn là nhà họ Thần có bản lĩnh”
“Ông nội quá khen rồi”
Thần Đức Dũng đắc ý, nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn thôi”
“Đúng, khiêm tốn” Đường Thành Lâm gật đầu.
Sau đó tức giận ñói:“ Lập tức gọi điện thoại, gọi thằng nhóc Giang Cung Tuấn đến đây cho tôi, tôi phải đánh gấy chân nó, đuổi nó ra khỏi gia tộc”
Đường Hiện lập tức đi gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.
Mà sau khi Giang Cung Tuấn giải quyết xong việc của Đường Thành Lâm, tâm trạng rất tốt, trở về phòng khám Trần Tục, sau đó muốn giải thích với Đường Sở Vi.
Nhưng, không lâu sau, Đường Hiện gọi điện thoại đến.
Trong điện, ông ta sôi máu mắng chửi, còn phải anh lập tức lăn đến đây.
Giang Cung Tuấn nghỉ ngờ.
Đây lại là chuyện gì chứ?
Anh lại đến nhà họ Đường.
Vừa bước vào, gậy