Phố Cửu Long, trong một tiệm cơm.
Giang Cung Tuấn gọi một số món ăn lên cùng với mấy bình rượu Bạch Cửu có nồng độ cao.
Anh và Ngô Huy đã hẹn nhau ở đây cùng ăn thịt và uống rượu.
Vừa uống rượu, hai người vừa tán gẫu, nói về những chuyện đã trải qua trong mười năm nay.
Tưởng chừng hai người mới ngồi xuống một lúc mà đã nửa ngày trôi qua.
Tầm ba, bốn giờ chiều.
Hai người đều uống say đến mơ màng mất rồi.
Đúng lúc này này, Đường Sở Vi gọi điện thoại tới.
“Giang Cung Tuấn, anh đang ở đâu, có chuyện rồi”
Nghe thấy âm thanh lo lắng của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn run lên một cái, trong nháy mắt dường như anh không còn men say nữa: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường xảy ra chuyện rồi, anh mau tới đây đi”
“Được, anh sẽ chạy tới đó ngay lập tức.”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Ngô Huy hỏi: “Anh Giang, làm sao vậy?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, Sở Vi nói, phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường xảy ra chuyện rồi, tôi đến đó nhìn trước đã.
“Để tôi đưa anh đi” Ngô Huy cũng đứng lên.
“Cậu trở về đi thôi, cậu uống rượu nhiều như vậy mà, cũng đừng lái xe nữa, tôi sẽ gọi xe tới.”
Giang Cung Tuấn cầm lấy áo vest ở một bên, vừa mặc vào xong anh liền nhanh chóng ra ngoài, vẫy một chiếc taxi ở ven đường.
“Đến phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường.”
“Đi ngay, đi ngay đây.
Tài xế lái xe, nhanh chóng điều khiến xe đến phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường.
Nửa giờ sau.
“Anh ơi, đến nơi rồi”
Giang Cung Tuấn lấy ra một tờ tiền mặt 300..
đưa cho anh tài xế: “Không cần thối lại đâu”
Sau đó anh vội vàng xuống xe.
Phòng khám Vĩnh Nhạc ở trong khu phố Tử Đăng phồn hoa nhất, đó chính là đường Tôn Thất Tùng.
Con đường này là con đường có nên văn hóa mấy trăm năm.
Tất cả các nhà trên con đường này đều là phòng khám.
Mỗi một gia tộc, tập đoàn, xí nghiệp đều mở phòng khám bệnh ở trên con phố này, ngay cả những thầy thuốc đông y danh tiếng cũng đã từng đặt chân ở nơi đây.
Phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường ở trên con phố bán thuốc này, tuy không có tiếng tăm lắm, nhưng gia sản của nhà họ Đường vô cùng đồ sộ, cho nên quy mô của phòng khám cũng rất lớn, có ba tâng lầu, mỗi một tầng đều có diện tích hơn một nghìn mét vuông.
Lúc này, trước cửa phòng khám Vĩnh Nhạc tập trung không ít người.
Những người này đều đang mặc đồ để tang.
“Lang băm, đúng lang băm…”
“Vĩnh Nhạc làm ăn thất đức”
“Bồi thường tiền đi…”
Hơn trăm người tập trung ở trước phòng khám Vĩnh Nhạc, những người này kéo căng cờ hiệu, đồng loạt hô khẩu hiệu.
Cũng vào lúc này, phóng viên đã thi nhau chạy tới.
Đây là phóng viên chính thức của Đài Truyền Hình Tử Đằng.
“Xin chào tất cả mọi người, đây là kênh văn hóa Tử Đăng, tôi là phóng viên Y Vân, hiện tại Y Vân đang vào phố Tôn Thất Tùng, ở ngoài phòng khám Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, hiện tại như mọi người thấy, trước cửa phòng khám này có hơn trăm người, chúng ta hãy cùng đi phỏng vấn người qua đường xem ở đây có chuyện gì xảy ra nhét”
“Xin chào anh, tôi là phóng viên Y Vân, xin hỏi anh có biết ở đây đã xảy ra chuyện gì không?”
Phóng viên đi tới một người đi đường đang hóng chuyện ở phía trước rồi hỏi Đây là thanh niên tầm hai mươi tuổi, thấy một phóng viên vừa đẹp trai vừa dễ gần ở trước mặt anh ta, phía sau còn có máy quay phim, điều đó làm cho tinh thần anh ta tỉnh táo hản lên.
“Tôi cũng vừa mới đến, nhưng tôi nhìn qua thì có vẻ như là phòng khám Vĩnh Nhạc làm người ta chết, nên người thân của họ mới tìm tới tận cửa biểu tình”
Giang Cung Tuấn tới rồi, vừa vặn anh cũng nhìn thấy cảnh này.
Anh đi xuyên qua đám người, đi tới trước cửa phòng khám.
Vào lúc này, phòng khám đã đóng cửa.
Ở cửa lớn, còn có một cái cáng, mặt trên có một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang nằm, hai mắt ông lão nhằm nghiền, mặt xám như tro tàn, vừa nhìn đã thấy ông lão đó không còn sức sống, hẳn là đã chết rồi.
Trong tay mấy người bên cạnh còn cầm gậy.
sắt, mặt như hung thần ác sát đứng trước cửa, không ngừng kêu gào, gọi nhà họ Đường ra ngoài.
Những người này vô cùng ầm ï và hung hăng, nếu như không phải bị bảo an ngăn, bọn họ đã đánh vào bên trong từ lâu rồi.
Giang Cung Tuấn đi tới trước cửa phòng khám.
“Làm gì vậy hả?”
Một bảo an cầm gậy điện đi tới, hung dữ chỉ vào người Giang Cung Tuấn, quát: “Cút”
Giang Cung Tuấn vội vàng nói: “Tôi là Giang Cung Tuấn, là con rể của nhà họ Đường, vợ tôi là Đường Sở Vị, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nhạc”
“Là anh à, vậy anh mau đi vào đi.”
Lúc này, bảo an mới cho anh đi vào.
Giang Cung Tuấn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng khách của phòng khám có hầu hết người nhà họ Đường đang ở trong.
Người nhà họ Đường đều lo lắng đi tới đi lui, không biết nên làm sao.
Giang Cung Tuấn ởi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đường Sở Vi nhanh chóng đi tới, vừa tiếng khóc nức nở, vừa nói răng: “Chúng em cũng không biết ạ, bỗng nhiên ngày hôm nay có một nhóm người đến gây sự, nói là phòng khám của chúng ta hại chết người, muốn chúng ta bồi thường, chuyện bây giờ náo động đến rất nhiều người, phóng viên cũng ra mặt rồi, chúng ta không thể không tạm thời đóng cửa phòng khám.
Đường Thành Lâm đang gọi điện thoại.
Gọi điện thoại cho một vài nhân vật lớn, muốn nhờ họ hóa giải chuyện này.