Đường Sở Vi “Ba, người tặng lễ vật thật sự là cậu Giang chứ không phải cậu Ngụy sao?” Hà Diệp Mai hỏi lại lân nữa.
Bà ta vẫn cảm thấy, người đưa sính lễ là Ngụy Trình, chứ không phải là người Đường Sở Vi cứu mười năm trước.
Đường Thành Lâm hút tẩu thuốc, gật: “Ừ, đúng là cậu Giang, xem ra, đây chính là do người nhà họ Giang mà Sở Vi cứu vào mười năm trước tặng, đây đúng là tặng cho Sở Vi”
“Cháu, cháu không thể nhận” Đường Sở Vi vội vàng mở miệng.
“Nhận, sao lại không nhận được chứ.” Đường Tấn lập tức đứng ra, cầm chìa khóa xe Ferrari bản limited ở bên trong, nói: “Mặc kệ anh ta là cậu Ngụy hay là cậu Giang, tặng cho Sở Vi, chính là tặng cho nhà chúng ta.”
“Em đang làm cái gì vậy, bỏ xuống mau”
Đường Lăng quát lên nói: “Chuyện còn chưa có rõ ràng đâu, sao có khả năng là tặng cho Sở Vi được, đây là tặng cho Mỹ Oanh nhà anh.”
“Cháu nói láo” Hà Diệp Mai hét lớn: “Đây là tặng cho Sở Vi, đồ này chúng ta sẽ mang đi.”
“Thím mới nói láo, ai chẳng biết Sở Vị đã lập gia đình, ai lại ngu như vậy, tặng sính lễ xa hoa như vậy. Đường Mỹ Oanh đứng ra.
Người một nhà, vì chuyện của sính lễ, lại bắt đầu ồn ào lên.
Giang Cung Tuấn đau đầu.
Chuyện này lớn lắm sao?
Sao lại âm ï không dừng được như vậy chứ?
Anh xoay người bước ra khỏi phòng.
Đường Sở Vi nhìn, cũng ngán ngẩm, cô biết rõ, Giang Cung Tuấn chắc chản đã tức giận.
Cô muốn ra ngoài đuổi theo, nhưng, cô lại không làm.
Ngoài cửa, Giang Cung Tuấn lấy ra một điếu thuốc châm lửa, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tân Nam.
“Cậu, cậu chủ”
“Quản gia Tần, bây giờ có một việc, muốn làm phiên ông”
“Cậu chủ, cậu cứ nói.”
“Chuyện là như thế này.. “
Giang Cung Tuấn kể lại một lượt chuyện của nhà họ Đường.
“Ông tự mình đến nhà họ Đường nói một chút, nói sính lễ này cậu Giang tặng cho Sở Vi.
“Vâng, tôi lập tức đến “
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Anh cũng hết cách.
Ban đầu muốn đưa chút lễ vật, để cho Sở Vị vui vẻ một chút, không ngờ lại gặp phải nhiêu chuyện như vậy, đến cả cậu Giang của mười năm trước cũng lôi ra.
Nếu đã hiểu lầm, vậy thì cứ tiếp tục hiểu lầm đi.
Dù sao thì anh cũng muốn báo đáp, chỉ cần Sở Vi vui vẻ, thích làm gì thì làm.
Sở Vi thích một anh khác, vậy thì cứ để cô ấy thích, đợi đến thời điểm thích hợp, sẽ giải thích tất cả.
Giang Cung Tuấn ở bên ngoài hút điếu thuốc sau đó mới vào nhà.
Trong phòng vẫn còn ầm ĩ Hà Diệp Mai nói lễ vật này là của nhà bà ta muốn mang đi.
Đường Lăng và Đường Mỹ Oanh, còn có Lý Yến Như đều cho rằng đây là nhà của bọn họ, muốn để lại.
Người một nhà âm ï không thể dừng được.
Đường Thành Lâm cũng không có ý kiến gì, ngồi ở trên ghế sofa, hút tẩu thuốc, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giang Cung Tuấn đi đến, Đường Sở Vi lập tức đi đến, kéo tay của anh, vẻ mặt áy náy, giải thích: “Chồng, anh chạy đi đâu vậy, em, em thật sự không biết cậu Giang là ai, hơn nữa, cái này cũng chưa chắc là tặng cho ai, hoặc có thể là cậu Giang có tiền, tặng cho em gái Mỹ Oanh đó.”
Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Trong phòng có chút oi bức, anh chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi.”
Anh thật sự muốn nói tất cả mọi chuyện cho.
Đường Sở Vi.
Thế nhưng mà, điều này làm trái với ước nguyện ban đầu của anh.
Anh đến là để báo đáp.
Dựa theo ý nghĩ ban đầu của anh, vân không muốn để lộ thân phận của mình, yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cho Đường Sở Vi, bảo vệ nửa đời sau của cô.
Nếu như dùng thân phận của Hắc Long tiếp cận Đường Sở Vị, lúc anh rời khỏi Nam Cương thì sẽ không trình đơn từ chức.
Hơn nữa bây giờ gia tộc của anh lại còn dính đến thế lực thần bí.
Đây là tứ đại gia tộc cổ xưa.
Còn có gia tộc thần bí truyền lại bản đồ kho báu, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Anh không biết tứ đại gia tộc cổ xưa mạnh như thế nào, nhưng một trong năm thống soái Thiên Tử cũng là người của tứ đại gia tộc, nếu như thực sự là kẻ thù vậy thì cũng phiền phức.
Cho nên, anh không thể nói ra thân phận của mình.