Giang Cung Tuấn đến tập đoàn Giang Long để gặp Đường Sở Vi.
Sau khi gặp cô, anh đổi lại trang phục, mặc bộ quân áo cực kỳ bình thường. . Đam Mỹ Hài
“Mặc bộ này vẫn thoải mái hơn”
Giang Cung Tuấn khẽ thâm thì, anh đi ra phòng chủ tịch, dùng thang máy chuyên dụng xuống tâng.
Ra khỏi tòa cao ốc Giang Long, anh đứng chờ xe ở ven đường.
Đường Sở Vi cũng tiếc nuối ra khỏi tòa cao ốc Giang Long.
Tuy rằng lần này cô đã gặp được người vẫn muốn thấy bấy lâu nay, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy dáng dấp anh thế nào.
Chỉ là, trên người anh có khí chất rất mạnh mẽ, dường như từng cử chỉ, hành động và lời nói đều có thể ảnh hưởng suy nghĩ của người khác.
Đúng lúc này, Đường Sở Vi bỗng thấy Giang Cung Tuấn đứng ở lề đường.
Cô hơi ngẩn ngơ.
Sau đó cô bước đến, hỏi anh: “Giang Cung Tuấn, sao anh lại ở đây thế?”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn nghe tiếng gọi thì quay người nhìn.
Nhìn Đường Sở Vi xuất hiện đẳng sau lưng mình, anh lúng túng gãi đầu.
“Vi, Sở Vi, sao cô cũng ở đây thế?”
“Anh, anh theo dõi em à?”
Đường Sở Vi nhìn biểu cảm bối rối trên mặt Giang Cung Tuấn, lập tức hiểu ra, mặt cô tối sâm.
“Giang Cung Tuấn, anh không tin em hả? Vậy nên, anh đã theo dõi em, đúng không?”
Giang Cung Tuấn im lặng.
Anh theo dõi em làm gì chứ?
Nhưng mà anh thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Giang Cung Tuấn không đáp càng khiến Đường Sở Vi khẳng định, anh đang theo dõi cô.
“Không ngờ bình thường anh tỏ vẻ rộng rãi, thật ra bụng dạ lại hẹp hòi như thế. Ngoài miệng anh nói tin em nhưng thực chất là không hề tin tưởng”
Vẻ mặt Đường Sở Vi không vui.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn.
Từ trên xuống dưới, cả người anh cộng lại cũng chưa đủ ba trăm nghìn đồng, hơn nữa bề ngoài cũng rất phổ thông, không có bất cứ điểm đặc biệt nào.
Cô bỗng nhớ đến cậu Giang bí ẩn.
Trên người mặc quần áo xa xỉ, bộ âu phục không dính bụi trân, khí chất ưu việt.
So sánh hai người, một ở trên trời, một ở đưới đất, một là hoàng tử, một là dân nghèo.
“Vợ à, anh không theo dõi em.”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ đáp.
“Không theo dõi em, vậy anh ở đây làm gì?”
“Anh, anh…
Giang Cung Tuấn suy nghĩ nhưng chẳng biết nên giải thích kiểu gì.
Chẳng lẽ nói mình là cậu Giang bí ẩn, mình là anh Giang đã mang đồ hỏi cưới cô sao?
“Giang Cung Tuấn, xem như em đã hiểu rõ bản chất của anh”
Sau khi gặp cậu Giang bí ẩn, trong lòng cô không khỏi so sánh với Giang Cung Tuấn. Bây giờ cô cảm thấy Giang Cung Tuấn đúng là không có gì đặc biệt, có lẽ người nhà nói đúng, cô với anh không phù hợp nhau.
Đường Sở Vi lạnh lùng làm anh ngạc nhiên.
Anh và Đường Sở Vi đã nhận giấy kết hôn được một thời gian rồi.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù hai người hiểu lầm nhưng cô vẫn luôn bảo vệ anh, Giang Cung Tuấn cảm nhận được trong lòng cô luôn có mình.
Hiện giờ, anh cảm giác mình không có vị trí trong trái tim Đường Sở Vi.
Chẳng lẽ em ấy gặp một Giang Cung Tuấn phiên bản khác, yêu sâu đậm phiên bản đó của mình, nên bắt đầu chê chồng em ấy à?
Sau khi Đường Sở Vi nói ra miệng mấy lời này, cô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Cô nhớ mọi thứ từ lúc bắt đầu đến giờ, là Giang Cung Tuấn chữa khỏi bệnh cho cô, cô nhớ anh quan tâm, chăm sóc mình từng chút một.
Quấng thời gian đó là những ngày cô vui vẻ nhất trong suốt mười năm qua.
“Hít”
Đường Sở Vi hít sâu một hơi, dịu giọng nói: “Giang Cung Tuấn, em biết là anh đã chữa bệnh cho em. Em đã đăng kí kết hôn với anh, vậy thì là vợ của anh. Em tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, nhưng còn anh thì sao? Thế mà anh không tin em, âm thầm theo dõi vợ mình.
Anh cho rằng em là loại con gái ham vật chất, thấy anh Giang có tiền thì em sẽ ly hôn với anh, để lấy anh ấy ư?”
“Sở Vi, anh không theo dõi em, anh không làm vậy mà: Haizz. làm sao để anh giải thích với em đây” Giang Cung Tuấn rất khó xử.
Đường Sở Vi đưa tay tỏ ý đừng nói nữa, cô nói chen lời anh: “Được rồi, anh theo dõi em, em cũng có thể hiểu mà. Dù sao có