Gương mặt trắng nõn của Đường Sở Vi xuất hiện hai vết thương đẫm máu, chảy xuống đến cổ. Cô rơi nước mắt lã chã, hòa quyện với máu trên mặt, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đối mặt với tướng quân Tiêu Chinh, cô-chỉ cảm thấy tuyệt vọng bất lực. Cô hận, hận năm đó mình nghe thấy tiếng kêu cứu trong biển lửa, tại sao lại xông vào?
Cứu được một người, cô lại bị bỏng, chịu tủi nhục mười năm, trở thành trò cười cho bạn học. Những người bạn trước kia thân thiết với cô đều không thèm quan tâm cô. Bạn cùng lớp thấy cô đều tránh xa như tránh ôn dịch. Cô bị người nhà ghét bỏ, thậm chí ba mẹ ruột cũng xua đuổi mình. Sau khi thương thế hồi phục, cô cảm thấy mười năm chịu khổ trước đó đều đáng giá, nhưng bây giờ cô lại chìm vào tuyệt vọng.
“Tướng quân Tiêu, van ông, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, đều do Đường Sở Vi”
“Đầu tại Đường Sở Vi, ông tính sổ với Đường Sở Vi đi, van ông tha cho chúng tôi.”
Đường Sở Vi tuyệt vọng thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Tiêu Chinh, nghe tiếng van nài của người nhà họ Đường. Những người này vì mạng sống là đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
“Cô không nói hả?” Tiêu Chỉnh lạnh lùng, ngoắc ngón tay. Hai người đàn ông đi tới: “Phó tướng”
“Đưa Đường Sở Vi ra ngoài đấu giá. Tôi muốn cho cả thành phố Tử Đằng này biết đắc tội nhà họ Tiêu sẽ có kết cục gì. Xử lý nhà họ Đường rồi lại đối phó với Diệp Hình”
“Vâng!”
Hai người đi tới, cởi trói cho Đường Sở Vi, kéo.
tóc cô như lôi một con chó rời khỏi phòng. Đường Sở Vi chỉ mặc một bộ váy mỏng, làn da bị trây xước đau rát. Cô lớn tiếng kêu cứu, van xin, nhưng bất kể gọi thế nào cũng không ích.
Trên tầng cao nhất khách sạn Tử Đằng, tiệc đấu giá đang được tiến hành. Lần này nhà họ Tiêu chỉ lấy ra ñhững thứ không đáng tiền, nhưng giá lại rất cao, thậm chí cao hơn mấy chục lần.
Người ở đây đều là quyền quý lăn lộn trong thương trường, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhà họ Tiêu bị Diệp Hình làm cho phá sản, lần này Tiêu Chinh trở về là để gom góp tài chính, muốn làm lại từ đầu. Đám quyền quý đều hết cách rồi, Tiêu Chinh là tướng quân Tây Cảnh, quyền thế ngập trời, họ không dám đắc tội. Cho dù biết rõ là hàng giả, nhưng họ vẫn phải mua một hai món, bởi vì họ biết nếu không mua, bị Tiêu Chinh ghi thù thì sau này sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi một món hàng được bán đấu giá xong, một món hàng khác được khiêng lên, đây là bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ hoàn chỉnh. MC gợi cảm xinh đẹp cao giọng nói: “Kế tiếp là bán đấu giá Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá khởi điểm 24 tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 1 tỷ 500 triệu đồng”
Thấy lại là một Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, không ít người ở đây đều hiểu bức tranh mà Đường Sở Vi đụng trúng là giả, nhà họ Tiêu cố ý hãm hại Đường Sở Vi. Bởi vì bên ngoài đều đồn rằng nhà họ Tiêu phá sản là vì lúc Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình đã mở loa ngoài.
Diệp Hình nghe thấy Tiêu Thành nói nên mới làm phá sản.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật sự là vật báu vô giá, 180 triệu đô không hề khoa trương. Nhưng bây giờ nhà họ Tiêu lại lấy một bức giả, còn ngang nhiên ra giá 24 tỷ, rõ