Ngô Huy nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi tới, lập tức đứng lên, vội vã giải thích: “Anh Giang, không phải như anh thấy đâu, em căn bản không biết cô ta, chỉ đụng phải cô ta trên đường thôi. Nhưng cô ta lại quấn lấy em, muốn em lo ăn ở cho cô ta ba tháng.
“Hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn cô gái ngồi trên ghế.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, nhuộm tóc đỏ, trang điểm đậm, mặc đồ hở hang.
Anh cũng không muốn xen vào chuyện của Ngô Huy, chỉ cười một tiếng, lấy một tập tài liệu ra ném cho Ngô Huy.
“Anh Giang, cái gì đây?”
“Cậu nhìn xem”
Ngô Huy lập tức mở ra xem.
Cô gái ăn chơi ngồi trên ghế nhìn thấy con dấu trên tập tài liệu này, cô ta cũng từng tiếp xúc với nó, biết đây là tài liệu bí mật đặc biệt.
Nhất thời cô ta có hứng thú.
Không ngờ tới, ở một phòng khám nhỏ, còn có thể thấy được tài liệu bí mật.
Cô ta đứng lên, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Cô ta giành lấy.
Ngô Huy lập tức quát: “Làm gì đấy? Đưa đây.”
Ngô Huy hung hăng quát lên một tiếng, khiến Văn Tâm bối rối.
Vừa rồi rõ ràng còn rất hiền lành, sao mới chớp mắt đã biến thành người khác rồi?
Ngô Huy lúc này khiến cô ta hơi sợ, đưa tài liệu trong tay cho anh ta, nói nhỏ: “Hừ, cô đây mới không lạ gì đâu, không cho nhìn thì thôi”
Ngô Huy nhận lấy tài liệu, sắc mặt lúc này mới hoà hoãn lại.
Anh ta xem tài liệu.
Sau khi thấy nội dung, anh ta không khỏi cau mày lại: “Gì đây? Liên quan gì đến em chứ? Sao lại bảo em đi?”
Giang Cung Tuấn nói: “Nếu cậu không muốn đi, có thể từ chối, tôi sẽ trả tài liệu lại”
Ngô Huy nghĩ lại, nói: “Nếu bên trên đã đưa tài liệu xuống, thì dù thế nào em cũng phải làm thôi.
Dù sao ở thành phố Tử Đằng cũng không có chuyện gì làm, đi một chuyến cũng được”
“Ai nói không có chuyện gì làm chứ? Chuyện lớn cả đời không phải là chuyện sao?” Giang Cung Tuấn vô vai Ngô Huy, nói: “Nhân cơ hội này, đi tìm một người vợ, sinh một đứa con kháu khỉnh đi.
Đúng rồi, cô gái này là ai thế? Tối qua mới mang ra ngoài hả? Tôi cũng nhắc nhở cậu, người như vậy, chơi đùa chút thì được, cũng đừng nghiêm túc, muốn tìm vợ, vẫn phải tìm một người đứng đắn”
Văn Tâm nghe xong không vui nổi, tay chống nạnh, măng: “Anh mắng ai không đứng đắn chứ?
Anh mới không đứng đắn, cả nhà anh không đứng đắn”
Ngô Huy nói: “Anh Giang, đây là một kẻ điên, đừng so đo với cô ta.”
Giang Cung Tuấn mới lười so đo với cô nhóc này.
“Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ về báo lại với Tiêu Dao Vương, sau khi chọn được mười ngàn người, cậu cũng đến luôn”
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Mà Văn Tâm lại nhìn theo Giang Cung Tuấn, sau đó ánh mắt chuyển qua Ngô Huy.
Tài liệu bí mật.
Tiêu Dao Vương.
Cô ta sờ cằm, thâm nghĩ: “Hai người này là ai?
Sao có thể tiếp xúc với tài liệu bí mật, còn biết Tiêu Dao Vương nữa? Chẳng lẽ… Đây là lãnh đạo nào đó?”
Ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.
Cô ta không ngờ tới, lại có thể gặp được lãnh đạo trong quân đội.
Cô ta lập tức ôm lấy hai tay Ngô Huy, hỏi nhỏ: “Anh tên Ngô Huy hả? Anh Ngô Huy, rốt cuộc anh là ai?”
“Buông tay…
Ngô Huy lập tức bỏ tay Văn Tâm ra, đuổi theo Giang Cung Tuấn.
Ngoài cửa phòng khám Trần Tục có một chiếc xe Jeep đang đậu.
Tiêu Dao vương ở trên xe, ông ta còn chưa rời đi, đang đợi câu trả lời của Giang Cung Tuấn.
Rất nhanh; Giang Cung Tuấn rá ngoài, đưa văn kiện cho Tiêu Dao Vương, nói: “Ngô Huy đã đồng ý, có thể đi làm huấn luyện viên, nhưng cậu ấy không nghe lệnh của ông”
Nghe vậy, Tiêu Dao Vương mừng rỡ nói: “Không còn gì tốt hơn nữa, tôi lập tức trở về ra lệnh, bắt đầu từ hôm nay sẽ chọn người từ các quân khu lớn, tranh thủ thời gian huấn luyện ra một đội đặc chiến chủ chốt đặc biệt.
Giang Cung Tuấn và Ngô Huy có năng lực thế nào, ông ta rất rõ.
Đây chính là những vị tướng từng đánh cả trăm trận, người do bọn họ đích thân huấn luyện, nhất định là cao thủ số một.
Ngô Huy đi tới, nhìn Tiêu Dao Vương ngồi trong xe, cười nói: “Tiêu Dạo Vương, tôi có thể đi, nhưng tôi không phải là được điều đến nhậm chức, chỉ muốn giúp ông. Tôi nói trước, nếu tôi muốn đi, sẽ đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó ông đừng có mà chèn ép tôi.”
“Nhất định, nhất định, lúc nào cậu muốn đi thì đi lúc đó, tuyệt đối không giữ lại” Tiêu Dao Vương cười rạng rỡ.
Có sự ủng hộ