Không người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình là kẻ bất lực cả.
Đường Sở Vi cũng không ngoại lệ.
Cô biết Giang Cung Tuấn là người có năng lực, chuyện khác thì không nói nhưng về y thuật.
Y thuật của Giang Cung Tuấn tuyệt đối có thể đè bẹp hơn chín mươi chín phân trăm các bác sĩ y học cổ truyền ở phố y thành phố Tử Đẳng.
Nhưng Giang Cung Tuấn là người rất lười biếng.
Cô muốn làm Giang Cung Tuấn phấn chấn lên.
Cô trông mong nhìn Giang Cung Tuấn.
Tuy lời nói của cô rất mê hoặc, khiến người khác phải động lòng nhưng Giang Cung Tuấn thật sự không muốn khoe khoang, thật vất vả mới dung nhập được tầng lớp thấp nhất của xã hội, anh rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
“Vợ à, hay là em tham gia nhé?”
Đường Sở Vi xụ mặt gạt đi, rồi quát lên: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì đây, không muốn đi thì anh nói thắng chứ bảo em đi làm gì? Em hoàn toàn không biết y thuật, ngay cả dược liệu cũng không nhận thức được, còn nữa, hôm nay anh làm gì đấy, anh đi tập kích ngôi sao, mất mặt đến mức lên cả truyền hình rồi đấy”
Cô rất muốn nói chuyện vui vẻ với Giang Cung Tuấn.
Nhưng Giang Cung Tuấn không bằng lòng.
Bây giờ cô thấy tức giận, bèn lôi chuyện ban ngày ra nói.
“Vợ à, anh không phải có ý này, ý của anh là anh sẽ bí mật giúp đỡ em, để em đoạt được danh hiệu thần y. Chuyện này không tốt hơn sao, không phải càng đánh bóng tiếng tăm của Vĩnh Thái hơn sao?”
“Đùa gì vậy?” Đường Sở Vi nói: “Sự uyên thâm của y học cổ truyền được truyền lại năm ngàn năm, rất nhiều người cả đời không thể lĩnh hội hết được tinh hoa của y học cổ truyền, chỉ nửa tháng ngắn ngủi làm sao em làm được chứ”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh tin em nhất định sẽ làm được, anh sẽ dành thời gian chỉ bảo, truyền dạy cho em một số bí quyết…
“Bỏ đi, đi ngủ…”
Đường Sở Vi không cho rằng mình trong thời gian học tập nửa tháng ngắn ngủi có thể trở thành một bác sĩ y học cổ truyền, có thể bộc lộ tài năng trở thành thân y trong đại hội y học cổ truyền.
Bác sĩ nào ở phố y mà không học tập, người nào không có kinh nghiệm làm việc mười mấy năm chứ?
Cô tức giận thở phì phì nằm trên giường.
Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Anh nói thật mà.
Chỉ cân Đường Sở Vị nghiêm túc học, thì trong thời gian nửa tháng, đè bẹp quần hùng để đoạt được danh hiệu thần y số một thế giới không phải chuyện khó.
Vì sao Đường Sở Vi không tin anh chứ.
Anh cũng nằm trên giường.
Một đêm không nói lời nào.
Đường Sở Vi đến công ty từ rất sớm.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không muốn ở nhà, anh kiếm cớ đi ra ngoài.
Mãy ngày tiếp theo, Giang Cung Tuấn cũng đều như thế.
Đường Sở Vì đi ra ngoài thì anh cũng đi ra ngoài, Đường Sở Vị về thì anh cũng về.
Cứ như vậy trôi qua ba ngày.
Một buổi tối ba ngày sau.
Lúc ăn cơm xong, Hà Diệp Mai nói: “Sở Sở, ngày mai con đừng đến công ty nữa, chúng ta đến Hồng Bắc một chuyến mừng thọ bà ngoại con đi.”
Bởi vì gả cho đồ bỏ đi như Đường Bình khiến mỗi lần bà ta về nhà đều không ngẩng đầu lên được.
Cộng thêm chuyện của Đường Sở Vị, bà ta càng không ngóc đầu lên được.
Bây giờ, tất cả đã là quá khứ rồi: Bà ta có tài sản hơn hai trăm bốn mươi tỷ trong thẻ, còn có một căn biệt lớn mấy triệu đô la, có cổ phần năm mươi phần trăm của nhà họ Đường, hơn nữa Đường Sở Vi còn là chủ tịch của Vĩnh Thái, nắm giữ cổ phần chín mươi phần trăm.
Lần này trở về, bà ta hoàn toàn nở mày nở mặt.
Những người xem thường bà ta trước đây đều sẽ phải nhìn bà ta với cặp mắt khác xưa.
“Dạ” Đường Sở Vi gật đầu.
Mấy ngày nay, cô đã xử lý xong chuyện, để Vĩnh Thái lại đi vào đúng quỹ đạo rồi, cô cũng có thể rảnh rỗi.
Ngày hôm sau.
Đường Tấn lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn trị giá tám mươi bốn tỷ chở Ngô Mịch; Hà Diệp Mai và Đường Bình rời đi trước.
Giang Cung Tuấn sờ mũi, nói: “Vợ, xe này tặng cho em, sao lại để cậu ta lái chứ?”
“Kệ đi”
Đường Sở Vi không so đo nhiều thứ như thế.
Cô cũng không thích khoe khoang lắm, lái chiếc xe này quá mức thu hút sự chú ý.
Đường Sở Vi không nói gì thì Giang Cung Tuấn cũng cũng không nói nhiều.
Anh mở cửa xe Maserati ngồi vào ghế điều khiển, Đường Sở Vi thì ngồi vào ghế phụ, rồi bọn họ đi về phía lối vào cao tốc.
Hồng Bắc là một thành phố lân cận thành phố Tử Đằng, đây cũng là một thành phố lớn nhất nhì trong nước.
Giang Cung Tuấn lái xe không nhanh cũng không chậm, sau khi